
không có lí do gì cự tuyệt.
“Đại ca đã chuẩn bị tốt?” Diệp Hàm vừa mở bình đựng thuốc vừa hỏi hắn.
“Không
được mang bao tay, nếu ngươi nhất quyết đeo, vậy ngươi trở về đi.” Diệp
Hàm nghe vậy có chút do dự, bình thường mà nói, người xoa bóp nếu không
muốn thân cận quá, có thể dùng loại bao tay đặc chế này, miễn cho quá
mức thân mật với người bệnh.
“Đại ca, quần áo…” Diệp Hàm có chút chần chờ hỏi.
“Ngươi hầu hạ ta đi.”
Diệp Hàm
đành phải để lọ thuốc sang một bên, đến gần giường, chần chờ trong chốc
lát, rồi cởi bỏ ngoại sam cùng nội bào giúp Bùi Cảnh Duệ.
“Đại ca, ngươi nằm xuống được không?”
Đợi Bùi
Cảnh Duệ nằm xuống, Diệp Hàm đổ thuốc nước vào lòng bàn tay, xoa nhẹ lên người hắn, đến khi cả người đều xoa thuốc, nàng mới có thể xoa bóp cho
Bùi Cảnh Duệ.
Ước chừng qua một nén nhang, Diệp Hàm mở miệng nói: “Đại ca, có thể đứng dậy mặc áo.”
“Được, ngươi đỡ đại ca đứng lên.” Bùi Cảnh Duệ nói.
Diệp Hàm
mới cúi người tới gần Bùi Cảnh Duệ, định dìu hắn hắn dậy, nhưng nàng lại cảm thấy phần eo cứng đờ, cả người trực tiếp ngã vào lòng Bùi Cảnh Duệ, nàng nâng mắt nghi hoặc nhìn hắn, vì sao hắn lại điểm huyệt nàng, lại
không thể mở miệng hỏi.
Bùi Cảnh Duệ dùng động tác ôn nhu nhất đặt nàng lên giường, xoay người thả trướng rèm xuống mới đối mặt nàng.
Chăm chú nhìn nàng một lúc lâu sau, Bùi Cảnh Duệ mới thấp giọng nói: “Hàm nhi, vất vả ngươi.”
Diệp Hàm
muốn nói với hắn đây là việc làm phải làm, nhưng không chỉ thân thể
không động đậy được, ngay cả miệng cũng không thể nói.
“Tuy ngươi không thể ní, nhưng đại ca biết ngươi nhất định sẽ nói, đây là việc ngươi hẳn phải làm, đúng không?”
Bùi Cảnh
Duệ nhìn vào mắt Diệp Hàm, biết hắn nói đúng. “Nhưng mà đại ca vẫn cảm
thấy nên phải cảm tạ ngươi. Ngươi cả ngày không ngừng chạy đến chạy đi,
lại đỡ thêm Tiểu Tương chịu phong hàn, bị hắc y nhân tập kích, hơn nữa
vừa rồi còn giúp đại ca xoa bóp trừ mệt mỏi, đại ca thấy ngươi cũng rất
mệt mỏi, cho nên…”
Thấy Diệp Hàm mở to đôi mắt nhìn hắn, hắn tự tay cởi bỏ áo nàng.
“Hàm nhi,
tóc ngươi vừa dài vừa đen nhánh, vì sao trước đây đại ca lại không phát
hiện nhỉ?” Hắn tiếp tục vuốt ve hai má cùng cần cổ nàng, “Làn da của
ngươi rất tinh tế, ngươi có từng cẩn thận nhìn vành tai của mình, mượt
mà, trắng hồng, nhất định so với tiểu thư danh môn càng hơn ngàn lần.”
Diệp Hàm
không rõ vì sao Bùi Cảnh Duệ lại nói thế với nàng, nhưng nàng vô cùng lo lắng, nếu hắn tiếp tục sờ xuống dưới, thì bí mật của nàng sẽ bị phát
hiện. Không được! Nàng nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi giam cầm
của hắn. Diệp Hàm cố vận nội công tự giải huyệt.
Đối với
hành động của Diệp Hàm, Bùi Cảnh Duệ nhất thanh nhị sở [biết rõ'> , hắn
biết Hàm nhi không có khả năng ngoan ngoãn mặc hắn làm gì thì làm, nhưng để vận công giải huyệt thành công cần một lúc, nên hắn không vội.
“Hàm nhi,
để cảm tạ ngươi, đại ca cũng xoa bóp giúp ngươi một phen, tiêu trừ cả
ngày vất cả. Ngươi nhất định thấy kì quái vì sao đại ca lại điểm huyệt
của ngươi, vì đại ca biết, nếu đại ca nói muốn xoa bóp giúp ngươi, ngươi nhất định sẽ chối từ, đại ca lại không muốn cho ngươi cự tuyệt, bởi vậy điểm huyệt của ngươi, trực tiếp xoa bóp cho ngươi, ngươi sẽ không thể
từ chối ý tốt của đại ca.”
Diệp Hàm
hận không thể chính mình đứng dậy, không chịu bị khống chế, vì thế nàng
chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm chặt mắt. [anh Cảnh là cường thủ hào đoạt
nha, '>
Bùi Cảnh
Duệ cởi ngoại bào của Diệp Hàm xong, lại tiếp tục cởi bỏ nội bào, hắn
phát hiện nàng không mặc yếm, mà lấy vải quấn chặt lại, hắn đoán nàng vì giúp hắn xoa bóp, mà nghĩ ra biện pháp này, miễn cho hai người khi xoa
bóp quá mức thân cận, mà bại lộ thân phận.
Hắn một
bên cởi bỏ quần áo của Diệp Hàm, một bên nhẹ vỗ về làn da tuyết trắng
của nàng, khi hắn cầm đến mảnh vải trước ngực nàng, hắn cơ hồ có thể
thấy khóe mắt nàng lóe lên nước mắt.
Bùi Cảnh
Duệ khẽ hôn vành mi nàng, chậm rãi cởi bỏ tấm vải quấn ngực nàng. Ngay
khi đôi gò bồng hiện ra sau lớp vải, Diệp Hàm vừa lúc giải khai huyệt
đạo, Bùi Cảnh Duệ thấy thế, lập tức cầm hai tay nàng giơ lên quá đầu,
đồng thời cũng dùng cả thân mình đè lên người nàng.
“Hàm nhi, ngươi có thể nói gì với đại ca?” Bùi Cảnh Duệ vừa dán hờ lên đôi môi đỏ mọng của nàng vừa nói.
Diệp Hàm mới thốt ra hai chữ “Đại ca”, tiện làm cho Bùi Cảnh Duệ nhấm nuốt môi đỏ……
Một phen
vu sơn vân vũ, Diệp Hàm vì mệt mỏi mà thiếp đi, Bùi Cảnh Duệ yêu chiều
ôm lấy thân mình nàng, tinh tế ngắm nhìn dung nhan nàng. Diệp Hàm xinh
đẹp là nhân gian hiếm có, nhưng vì ngày thường quá mức nghiêm túc, tuy
nàng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng vẫn bảo trì một
khoảng cách nhất định cùng mọi người.
Một khi
nàng buông xuống tất cả đề phòng là nàng trẻ trung, mềm mại như thế, hắn thật hối hận đã đem quá nhiều trách nhiệm lên người nàng.
Lúc này,
nàng nhu nhược, tín nhiệm dựa vào hắn, Bùi Cảnh Duệ vô cùng đau lòng
những năm gần đây đã không để ý, quan tâm nàng, nên sự sủng ái mà nàng
vốn được hưởng đều bị hắn bỏ qua, hắn hận giờ phút này không thể bù lại
tất cả cho