
ngụm thuốc, đến bên giường cọ
cọ lên người hắn. Hắn vốn đang sầm mặt, thấy ta gắng sức động chạm lên người mình, biểu cảm bỗng trở nên dịu dàng.
Ta mừng thầm trong lòng, chu môi lên. Hắn không hề do dự lập tức
hôn ta, bị ta mớm cho ngụm thuốc, dù Hoàng đế bệ hạ định lực
hơn người cũng phải phun ra ngay tại chỗ.
Ta né nhanh như chớp, mặc hắn phun hết thuốc lên chăn nệm màu vàng kim.
“Nàng… Nàng…” Hắn tức đến nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Ta vội chạy đi rót cốc trà súc miệng: “Đắng chết ta mất rồi!”
Hắn trừng mắt nhìn ta, thấy ta không để ý, đành tự mình trèo
xuống giường đi rót trà súc miệng. Sau đó lại quay đầu trừng
mắt nhìn chăn đệm bị phun bẩn, lớn giọng gọi Điền Bỉnh Thanh
vào thay mới.
Điền Bỉnh Thanh bước vào, trông thấy vệt
thuốc trên giường, liền dùng ánh mắt tỏ ý ngưỡng mộ ta, quan
sát đám cung nữ thay xong chăn đệm, hắn giũ vai rồi nhẹ nhàng
ra ngoài.
Ta nghĩ hắn mà cứ giũ vai kiểu này, chưa đến lúc già thì hai tay cũng sắp rụng.
Ta rất lo cho hắn, bèn bám theo đến tận cửa điện, bỗng một
giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng: “Muộn thế này rồi
còn không ngủ à?”
Điền Bỉnh Thanh quay người cười xấu xa ngay trước mặt ta, “rầm” một tiếng đóng chặt cửa điện lại. Ta dựa lưng vào cửa, khách khí nói: “Bệ hạ nghỉ trước, bệ hạ
nghỉ trước đi! Người cả ngày vất vả, chắc hôm nay thần ngủ
trưa quá giấc rồi, nên giờ vẫn không buồn ngủ… không buồn ngủ
chút nào…”
Cố nhân có nói: Đánh một tiếng trống, dũng
khí tăng lên; đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm; đánh ba
tiếng trống, dũng khi mất sạch.
Phượng Triều Văn quét ánh nhìn lạnh lùng qua, bộ dạng định đứng dậy tóm lấy ta. Ta
dựng tóc gáy, nhanh chân đi bưng ấm trà rót một chén, ân cần
đưa cho hắn: “Bệ hạ khát rồi nhỉ? Uống ngụm trà nào, uống
ngụm trà nào.”
Hắn đón lấy chén trà, tiện tay đặt lên
chiếc bàn sơn mài nhỏ xinh khắc hoa cạnh giường, rồi vơ lấy ta, giày vò một trận nhớ đời…
Ngày hôm sau, khi ta sống dở chết dở trèo xuống từ trên long sàng, bèn âm thầm thề rằng:
Sau này dù ta có mang lòng oán hận Hoàng đế bệ hạ, cũng nhất quyết không được phép báo thù.
Hắn là ví dụ điển hình cho câu “quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn”.
Đối với những hành vi không được lòng người của Hoàng đế bệ hạ,
bách tính nhỏ bé như ta đây ngoài việc âm thầm cắn răng chịu
đựng, lẽ nào còn có cách khác hay sao? Phượng Triều Văn dạo này có thêm một tật xấu mới, hằng ngày sau khi bãi
triều rất thích nhìn ta chăm chú, ánh mắt bi thương mà xót xa, chốc chốc lại kêu thái y đến giúp ta bắt mạch.
Ta bị ánh mắt của hắn nhìn đến nỗi ngứa ngáy, nhưng không dám trái hoàng mệnh, ngoài việc nốc
thuốc vào bụng ra thì chẳng còn cách nào khác.
Hôm ấy nhân lúc
hắn có buổi chầu sớm, ta dẫn theo Nga Hoàng đến Thái y viện một chuyến.
Ta cùng Nga Hoàng đứng trước bàn của Thạch Thanh Viện Phán thuộc Thái y
viện, muốn xem thử đơn thuốc sử dụng hàng ngày và mạch án của mình, sau
khi được Viện Phán đại nhân gật gù giảng giải một hồi, ta ôm đầu ê chề.
Ngoài việc rút ra kết luận hình như mình mắc bệnh không hề nhẹ thì ta chẳng
nghe hiểu gì hết. Những thuật ngữ chuyên ngành kia của ông khiến người
mù tịt về y dược học là ta cảm nhận một cách sâu sắc rằng mình quả là
nông cạn dốt nát.
Ta ủ rũ trở về Trùng Hoa điện, chui vào góc
sâu nhất của long sàng không chịu ló ra. Phượng Triều Văn bãi triều
xong, Nga Hoàng ở trong điện miêu tả một lượt tâm trạng uất ức suy sụp
của ta bằng hình ảnh vô cùng sinh động.
Ta nhận được cái ôm thắm thiết từ Phượng Triều Văn coi như an ủi.
Hắn kéo ta ra khỏi góc sâu nhất của long sàng rồi ôm vào lòng, nghiêm túc
nhìn ngắm rất lâu, cuối cùng tin chắc tâm trạng ta không tốt, liền ôm ta trong lòng đung đưa mấy cái. Ta bị hắn đung đưa đến chóng mặt, vội kéo
tai hắn hét ầm lên bắt hắn ngừng lại. Mặt hắn nhăn nhó, mắt phượng trừng lên: “Nàng dám kéo tai trẫm?!”
Ta yếu ớt than thở: “Bệ hạ,
Thạch đại nhân nói thần chẳng còn lưu lại nhân gian được bao lâu, nhân
lúc hẵng còn sống, hãy làm hết một lượt tất cả những việc ngày trước
muốn làm mà chưa dám làm, chết rồi cũng được nhắm mắt.”
Mắt hắn nheo thành một đường kẻ chỉ, bỏ qua hẳn hành vi kéo tai xấu xa của ta, nghiến răng hỏi: “Thạch Thanh nói vậy ư?”
Ta gật đầu như giã tỏi.
Thạch đại nhân, xin lỗi ông quá!
“Tuy ta không hiểu Thạch đại nhân nói gì lắm, nhưng hằng ngày phải uống
nhiều thuốc như thế cũng chẳng thấy có hiệu quả. Thạch đại nhân nói
ngoài việc đầu óc ta có vấn đề ra, cơ thể cũng có vấn đề nghiêm trọng…”
Hắn nhìn ta dở khóc dở cười, mãi sau mới thở dài một hơi: “Đầu óc nàng quả là có vấn đề, cũng tại Vũ Khắc bỗng dưng…”
Ta cảm thấy lần này hắn khá thành khẩn tự trách bản thân, quả