
cũ.
Ô nhớ lại cảnh hèo tú thuở thiếu thời, học hành gian khổ, vui như điên khi lên được cao tru, nhớ cảnh các bạn đồ niên
chúc mừ ô kết duyên cù cháu oại nhà họ Tă, cảnh bạn học Lưu Qua Đệ mừ
đôi câu đối. ười làm sao bào hao làm vậy, Quang Đệ nét chữ mạnh mẽ như
con ười của ô ta. Câu đối vẻn vẹn tám chữ: Châu gắn với ọc, tài tử giai
nhân. Khi ấy, con đườ trước mặt gần như thênh tha rộ mở. Như “tri phủ
chết khô bằ chuột nhắt số”, ô ời ở bộ cô sáu năm, hèo rớt mồ tơi, đành
phải nhờ nhà vợ cầu cứu môn sinh nhà họ Tă để ra làm quan tỉnh oài, xoay xở mấy năm nữa, mới được về tri huyện Cao Mật, một huyện được coi là
trù phú. Về Cao Mật, quan huyện nhữ muốn trổ tài kinh ba để có thành
tích, được để bạt. Như ô sớm hiểu ra, ở một vù mà ười Tây thèm rỏ dãi
thì khô thể thă quan, cà khô thể tấn tước, mãn nhiệm mà khô có gì sai
sót đã là may! Ôi, vươ triều đã đến hồi mạt vận, và thau lẫn lộn, đà lựa gió bẻ buồm, cố giữ lấy cái thân tro sạch.
Con ựa trắ bỗ hắt hơi rất to khiến ô bừ tỉnh. Ô thấy tro bụi rậm khô xa, có bốn đốm mắt sá xanh. Sói! Quan huyện hét
to, đồ thời, theo phản ứng tự nhiên, kẹp chặt hai chân vào bụ ựa, tay
giật cươ. Con ựa hí lên một tiế, cất cao vó trước, hất ô ã ửa ra sau.
Lưu Phác và Xuân Sinh vẫn bám sau quan huyện.
Hai ười rét đến nỗi trô thấy quan huyện ã ựa mà khô sao tiếp cứu ay
được. Mãi khi hai con sói đuổi bắt con ựa thì họ mới hét lên, vừa hét
vừa rút đao khỏi vỏ, thúc ựa và lừa xô lên. hai con sói nhảy vọt vào đám cỏ rậm, chạy biến.
- Ô lớn, ô lớn! - Lưu Phác và Xuân Sinh gọi to, vội nhảy xuố chạy đến cứu chủ.
Hai bàn chân quan huyện kẹt tro bàn đạp, ười
treo ược sau mô ựa. Con ựa sợ Lưu Phác và Xuân Sinh bỏ chạy, kéo lê quan huyện phía sau, may mà cỏ rất dày, nếu khô, chắc chắn sẽ vỡ đầu. Lưu
Phác có kinh hiệm, ăn khô cho Xuân Sinh la. Hai ười chữ lại, chúm miệ
bập bập dỗ con ựa: oan nào, oan nào, ựa trắ oan nào… Nhờ ánh sao, họ
tiếp cận rồi nhanh như chớp, Lưu Phác nhảy vọt tới, ôm chặt đầu ựa. Xuân Sinh đa ẩn ra thì Lưu Phác hét to: ốc ơi là ốc, mau cứu ô lớn!
Xuân Sinh ló ó lôi đầu lôi chân khô gỡ được
khiến quan huyện kêu như cháy đồi. Lưu Phác bảo: Cậu là đồ vô tích sự,
mau lại ôm lấy cổ ựa!
Lưu Phác rút bàn chân tê cứ của quan huyện khỏi bàn đạp, rồi ôm a thắt lư giúp ô đứ dậy, như hai chân vừa chạm đất đã
nhũn ra, ô huyện ồi bệt xuố đất. Ô thấy toàn thân tê dại, khô sao điều
khiển nổi bất cứ bộ phận nào. Gáy và cổ tay đau khô chịu nổi. Tro lò ô
giận hờn lẫn lộn, không biết trút vào đầu ai.
- Bẩm, ông lớn có sao khô ạ? - Xuân Sinh và Lưu Phác hỏi khẽ, vẻ e dè của ười phạm lỗi.
Quan huyện nhìn khuôn mặt nhòa nhạt của hai thuộc hạ, thở dài, nói:
- Khỉ thật, làm một quan tốt quả khô dễ!
- Bẩm ô lớn, trên đầu ba thước có trời xanh – Lưu Phác nói – Ô lớn vất vả có trời chứ giám.
- Ô trời sẽ phù hộ cho ô lớn thă quan phát tài – Xuân Sinh nói.
- Có trời thật khô? – Quan huyện nói – Ta chưa
bị ựa kéo chết, chứ tỏ có trời thật! Các ươi ton khô? Nào, ười anh em,
xem hộ đùi ta có gãy khô?
Lưu Phác cởi xà cạp chân ô lớn, luồn tay vào sờ nắn một lượt, nói:
- Ô lớn yên tâm, chân chưa gãy.
- Sao ô biết?
- Tiểu nhân từ nhỏ được tiên phụ dạy cho chữa các bệnh về xươ.
- Chà, khô ờ ô anh thôn Bùi của ta lại là La
Tru về xươ kia đấy! – Quan huyện thở dài – Vừa rồi ta nhớ lại thời học
cao tru cù với thân phụ cháu. Khi ấy còn xanh, tuổi còn trẻ, hă hái vô
cù, ôm mộ làm nên đại sự cho dân cho nước, như giờ thì… - Quan huyện
buồn rầu nói – Chân chưa gãy chứ tỏ có trời! Hãy nâ ta dậy!
Xuân Sinh và Lưu Phác, một trái một phải, đỡ
cánh tay ô đứ dậy, dò dẫm đi thử. Quan huyện khô phát hiện được cụ thể
đau chỗ nào, chỉ thấy nhói từ gót chân lên, buốt tận óc. Ô nói:
- Các ươi kiếm cỏ đốt lửa sưởi. Cứ như thế này, ta khô cưỡi ựa được nữa!
Quan huyện ồi bệt xuố đất, hai bàn tay xoa vào
nhau, nhìn Xuân Sinh và Lưu Phác vơ cỏ đốt lửa sưởi như lời ô bảo. Dưới
ánh sao mờ, hai ười như hai con thú đa làm ổ, tiế thở phì phò, tiế bứt
cỏ roàn roạt he rõ mồn một. Một trận mưa sao bă trên dải ân hà. Trong
khoảnh khắc bừ sá ấy, ô nhìn rõ nét mặt tím tái của hai ười giúp việc.
Nhìn mặt họ, ô có thể hình du mặt ô. Chắc rằ giá lạnh đã làm biến mất vẻ hào hoa, thay vào đó, là nhữ nét cau có.
Quan huyện chợt nhớ tới chiếc mũ quan – tượ trư cho địa vị của ô, vội ra lệnh:
- Xuân Sinh, đừ vơ cỏ vội, chiếc mũ của ta đâu rồi?
- Lát nữa có lửa dễ tìm hơn.
Xuân Sinh dám khô thi hành lệnh của ô, lại còn
cô khai đề xuất kiến giải của hắn, phải coi là chuyện độ trời. Quan
huyện suy hĩ rất lung. Tro một đêm tối trời trên cánh đồ hoa, mọi chuẩn
mực có thể bị thay đổi!
Xuân Sinh và Lưu Phác dồn cỏ trước mặt quan huyện, ày cà nhiều, dần thành một đố lớn. Quan huyện sờ vào đám cỏ thấm sươ, hỏi:
- Xuân Sinh, có cái đánh lửa khô?
- Khô có, hỏ rồi ạ.
- Có, tro tay nải của tiểu nhân – Lưu Phác nói.
Quan huyện thở ra một hơi, nhẹ cả ười:
- Lưu Phác, ươi rất chu đáo tro cô việc. Đánh lửa lên, ta đã đô cứ lại rồi!
Lưu Phác lần tro tay nải, lấy ra đá lửa, bùi
nhùi, liềm kéo lửa b