Disneyland 1972 Love the old s
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324162

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

n, bị một tên đàn ông thô lỗ làm nhục. Anh nghĩ mà đau, nhưng không thể

làm gì khác. Tay cầm súng, anh cảm thấy súng run rẩy, nghe thấy súng rên rỉ, cảm nhận được súng có tình với mình. Anh từ bỏ ý nghĩ coi súng như

mẹ. Vậy thì, anh coi súng như người đẹp. Qua triết lý về súng, anh thấy

Viên Thế Khải không chỉ có tài xây dựng và chỉ huy quân đội, mà còn có

cả một bụng chữ.

- Bắn thử ta xem!

Anh thổi thổi

đầu nòng, sửa lại chỗ cầm cho cân, ngắm nghía trong mấy giây, màu vàng

sáng lóe dưới ánh sáng mặt trời, đúng là của hiếm. Anh bước lên mấy

bước, không cần ngắm, vẩy liền sáu phát, cả tay trái lẫn phải, tất cả

chưa đến ba mươi giây. Vệ binh chạy lên đem bia về, trình trước mặt Viên Thế Khải. Sáu viên đền trúng hồng tâm, xếp thành một đóa hoa mai. Các

tùy tùng đứng xung quanh vỗ tay tán thưởng.

- Giỏi! – Nụ cười chân thực bừng sáng trên khuôn mặt Viên đại nhân – Muốn làm công việc gì?

- Vãn sinh muốn được làm chủ nhân của hai khẩu súng này – Anh đề nghị, dứt khoác.

Viên Thế Khải ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào mặt anh, rồi bật cười ha hả. Cười dứt, bảo:

- Anh hãy làm chồng của chúng!

Nhớ đến đây, anh giơ tay sờ hai khẩu súng ở thắt lưng. Gió rét, chúng lạnh

như băng. Anh vuốt ve chúng. Anh cổ vũ chúng: Bạn đừng sợ! Anh cầu khẩn

chúng: Bạn ơi, hãy giúp tôi! Công việc mà thành là tôi sẽ chết trong khi bắn nhau loạn xạ, nhưng câu chuyện về hai khẩu súng thì lưu truyền muôn thuở. Anh cảm thấy chúng ấm dần lên. phải vậy chứ, súng của tôi, phải

kiên trì mà đợi, đợi đại nhân của ta trở về, ngày này sang năm sẽ giỗ

đầu ông ta! Đội kỵ mã sau lưng anh lại càng xao động, các kỵ sĩ trên

lưng ngựa vừa đói vừa rét, những con ngựa cũng vừa đói vừa rét. Anh nhìn lướt hai bên, các sĩ quan người nào người ấy ngáp ngắn ngáp dài, tưởng

như ngã lăn ra bất cứ lúc nào. ngựa nào cũng sốt ruột không chịu đứng

yên. Chúng cắn nhau, đội kỵ binh lộn xộn, chỗ này lắng xuống, chỗ kia ồn ào. Trời giúp ta, khi mọi người đã quá mệt, sẽ sao nhãng nhiệm vụ,

chính là lúc ta ra tay.

Cuối cùng, từ phía thượng lưu đã vang

lên tiếng động cơ. Anh là người nghe thấy đầu tiên. Tinh thần phấn chấn, anh giơ tay sờ báng súng, nhưng lại lập tức bỏ tay ra. Viên đại nhân đã trở về, anh tỏ vô cùng phấn khởi, nói to với các đồng liêu phía sau.

Các sĩ quan cũng phấn chấn, người vội hỉ mũi, người lau nước mắt. Tóm

lại, ai cũng muốn chào đón Viên đại nhân trong tư thế đẹp mắt.

Chiếc tàu thủy nhỏ đen sì xuất hiện ở khúc ngoặt con sông, ống khói xả khói

đen cuồn cuộn, tiếng “phịch phịch” ngày càng to, váng cả tai. Mũi tàu rẽ nước thành hai dãy bọt sóng dài. Đuôi tàu xẻ nước thành rãnh sâu, sóng

dồn đuổi nhau chạy vào bờ cát. Anh hô to:

- Tiểu đoàn kỵ binh chú ý, tản sang hai bên… tản!

Chiếc tàu thủy giảm tốc độ, chạy hình chữ chi, chuẩn bị cập bến.

Anh vuốt ve hai khẩu súng ở thắt lưng, cảm thấy chúng run rảy như chim non

bị bắt, không phải chim, mà là phụ nữ. Chị em ơi, đừng sợ, đừng sợ gì

cả!

Tàu cập bến, rú lên hòi còi dài. Hai thủy thủ đứng trên mũi

tàu ném cuộn thừng cho người trên bờ buộc vòng neo. Tàu tắt máy, từ

trong khoang chui ra mấy người tùy tùng, chia nhau đứng gác hai bên cửa

khoang. Sau đó, cái đầu tròn xoay của Viên đại nhân ló ra.

Anh cảm thấy hai khẩu súng trong tay lại run lên.

Cách đây mười mấy ngày, khi tin tức về sáu vị quân tử bị giết cùng một lúc,

anh đang lau súng trong nhà. Chú lính cần vụ hớt hải chạy vào, thông

báo.

- Bẩm Trưởng quan, Viên đại nhân đến.

Anh vội vàng

lắp lại súng nhưng không kịp, Viên Thế Khải đã bước vào. Anh đứng dậy,

hai bàn tay lấm lem dầu mỡ, tim đập thình thịch. Anh trông thấy sau lưng Viên Thế Khải, bốn tên vệ sĩ đặc biệt to cao, tay để trên báng súng.

Anh tuy là Đội trưởng kỵ binh nhưng không có quyền hành gì đối với bốn

tên thân binh người cùng quê với của ông ta. anh kính cẩn đứng nghiêm,

báo cáo.

- Ti chức không biết đại nhân tới, không kịp ra đón, mong đại nhân thứ lỗi!

Viên Thế Khải nhìn một thoáng các chi tiết súng lăn lóc trên bàn, cười khà khà, hỏi:

- Đội trưởng Tiền, anh đang bận gì đấy?

- Ti chức đang lau súng.

- Không đúng – Viên Thế Khải cười hì hì – Nên nói đang lau cho vợ.

Anh nhớ có lần nói coi súng như vợ, cười ngượng.

- Nghe nói anh có quan hệ với Đàm Tự Đồng?

- Hồi ti chức ở chỗ Nam Hải tiên sinh, có gặp một lần.

- Chỉ một lần?

- Ti chức không dám nói man trước mặt đại nhân.

- Anh đánh giá như thế nào về con người này?

- Bẩm đại nhân, ti chức cho rằng – anh quả quyết nói – Đàm Lưu Dương là

con người cương thường, có thể là bạn nối khố, cũng có thể là kẻ thù

không đội trời chung.

- Câu ấy nên hiểu như thế nào?

-

Đàm Lưu Dương là con rồng giữa cuộc đời, là bạn thì có thể là con dao

hai lưỡi, là thù thì có thể dám chơi vỗ mặt. Giết Đàm Lưu Dương, có thể

nổi tiếng ở đời; bị Đàm Lưu Dương giết, chết cũng đích đáng.

-

Bản quan thích thú về sự thẳng thắn của anh – Viên Thế Khải thở dài nuối tiếc – Tiếc rằng ta không được dùng ông ta, ông ta đã bị chém đầu ở

Thái Thị Khẩu, anh biết chưa?

- Ti chức đã đ