XtGem Forum catalog
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324193

Bình chọn: 7.00/10/419 lượt.

xong xuôi, con và mẹ phải về ngay Tứ Xuyên, không được ở lại kinh thành. Con cháu ta có thể đi học

để hiểu đạo lý, dứt khoát không thi cử làm quan. Đây là lời dặn dò cuối

cùng của ta, con về nhà ngay, không được ở lại đây làm ta rối trí – Nói

xong, ông nhắm mắt lại, vươn cổ, bảo Triệu Giáp:

- Già Triệu, động thủ thôi, nghĩ tình giao hảo giữa ông với ta, ông làm gọn một chút.

Triệu Giáp mắt mọng nước, suýt trào ra ngoài. Lão nói nhỏ:

- Xin đại nhân yên tâm.

Lưu Phác lại lết đến trước mặt Cương Nghị, khẩn khoản:

- Đại nhân… đại nhân… Cho tiểu nhân được chịu hình phạt thay cha…

Cương Nghị lấy ống tay áo che mặt:

- Đuổi nó ra!

Mấy lính dõng tiến đến, lôi Lưu Phá lúc này gần như ngất xỉu ra ngoài.

- Thi hành án! – Cương Nghị đích thân điều hành.

Triệu Giáp lại lần nữa túm lấy đuôi sam Lưu Quang Đệ, nói nhỏ: “Bẩm, xin đắc

tội với đại nhân!” – Rồi, xoay nửa người nhanh như chớp, đầu Lưu Quang

Đệ đã trong tay lão. Lão cảm thấy đầu ông rất nặng, nặng hơn tất cả

những cái đầu mà lão đã chặt. Lão cảm thấy thanh đao nặng bằng cái đầu.

Lão giơ cao đầu Lưu Quang Đệ, nói với giám hình quan phía dưới:

- Mời đại nhân nghiệm thu.

Cương Nghị đưa mắt nhìn một cái rồi hốt hoảng quay đi.

Theo qui định, Triệu Giáp giơ cao cái đầu cho mọi người xem. Phía dưới tiếng hoan hô xen lẫn tiếng khóc. Lưu Phác ngất đi. Triệu Giáp thấy cái đầu

hai mắt tròn xoe, lông mày dựng ngược, hàm răng đánh vào nhau phát thành tiếng. Lão tin chắc rằng, cái đầu vẫn tiếp tục suy nghĩ, mắt Lưu Quang

Đệ vẫn nhìn thấy lão. Cánh tay phải xách đầu vừa mỏi vừa tê, cái đuôi

sam trơn như một con lệch định thoát khỏi tay lão. Lão trông thấy mắt

Lưu Quang Đệ ứa ra hai giọt lệ, sau đó tối dần đi, như cục than hồng gặp nước.

Triệu Giáp đặt cái đầu Lưu Quang Đệ xuống, thấy sắc mặt

người chết thanh thản, lão cảm thấy được an ủi rất nhiều. Lão lẩm bẩm,

Lưu đại nhân, tiểu nhân làm tương đối gọn, không để đại nhân khổ thêm,

vậy là không uổng cái tình thân hữu giữa hai ta.

Tiếp theo, được đồ đệ giúp sức, vẫn với đao pháp chớp nhoáng như thế, lão xén rơi đầu

các vị Đàm, Lâm, Dương, Khương, Khang. Lão biểu thị niềm tôn kính với

các vị bằng công nghệ chặt đầu siêu việt của lão.

Vụ đại hình

long trời lở đất kết thúc, dân chúng bàn tán sôi nổi. Dư luận xoay quanh hai vấn đề, một là tài nghệ cao cường của đao phủ Triệu Giáp; hai là,

những biểu hiện khác nhau khi chết của sáu vị quân tử. Người ta đồn

rằng, cái đầu Lưu Quang Đệ sau khi lìa khỏi thân, đã chảy nước mắt,

miệng thì cứ gọi Hoàng thượng. Đàm Tự Đồng đầu đã lìa khỏi cổ, vẫn cao

giọng ngâm một bài thơ thất ngôn bát cú.

Những lời đồn đại nửa

hư nửa thực trong dân đã đem lại vinh dự to lớn cho Triệu Giáp, khiến

nghề đao phủ vừa cỗ lỗ vừa ti tiện, lần đầu tiên lọt vào mắt xanh người

đời, được đời vị nể. Những lời đồn thổi như cơn gió nhẹ lọt vào cung

đình, vào tai Từ Hi Hoàng Thái Hậu, trải thảm cho niềm vinh dự to lớn

của Triệu Giáp sau đó.

Sáng tinh mơ, các sĩ quan cao cấp thuộc Hữu quân Bộ đội Cảnh vệ Tiểu

Trạm Thiên Tân, dẫn đội quân nhạc và tiểu đoàn kỵ binh đến cảng Bắc Hải

Hà đón Binh Bộ Thị Lang, Trực Lệ Aùn Sát Xứ Viên Thế Khải đại nhân, đưa

lễ vật lên Bắc Kinh chúc mừng Từ Hi Hoàng Thái Hậu trở lại nhiếp chính,

trở về.

Trong số các tướng lĩnh chờ đón ở đây, có Từ Thế Xương,

sau này là Bang Biện Tham Mưu Doanh Vụ Xứ thuộc Đại Tổng thống Dân Quốc; có Trương Huân, sau này là Trường Giang Tuần Duyệt Xứ, sĩ quan trong

“Biện soái”của Tuyên thống; có Đoàn Chi Quí, sau này là Thống lĩnh Tiểu

đoàn Hai bộ binh thuộc Tổng trưởng Lục quân Dân Quốc; có Đoàn Lỳ Thụy,

sau này là Thủ tướng Quốc Vụ, thống lĩnh tiểu đoàn Ba pháo binh thời Dân Quốc chấp chính; có Từ Bang Kiệt, sau này là Thống lĩnh Tiểu đoàn Ba bộ binh thuộc Tổng chỉ huy phủ Tổng thống; có Vương Sĩ Trân, sau này là

Bang Đới Tiểu đoàn Ba bộ binh thuộc Thủ tướng Quốc Vụ… Khi đó, họ là

những sĩ quan có mưu đồ không lớn, họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng,

vài chục năm sau, vận mệnh của Trung Quốc lại nằm trong tay những ông

bạn nối khố này.

Trong đội quân chờ đón ở cảng, còn có một nhân

vật mà về nhân phẩm, học thức nổi bật trong đám Hữu quân bộ đội cảnh vệ. Anh ta là Tiền Hùng Phi, đội trưởng đội cảnh vệ kỵ binh của Viên Thế

Khải. Hùng Phi thuộc lứa lưu học sinh Trung Quốc đầu tiên tốt nghiệp

trường sĩ quan Nhật Bản. Anh ta người cao ráo, mắt to lông mày rậm, răng đều và trắng bóng. Anh ta không hút thuốc, không uống rượu, không cờ

bạc, không chơi gái, giữ mình rất nghiêm. Anh nhanh nhẹn tháo vát, tài

bắn súng thì dưới gầm trời có một, rất được Viên Thế Khải nể trọng. Hôm

ấy, anh ta cưỡi con ngựa trắng, quân là phẳng, ủng đi ngựa bóng loáng,

thắt lưng lủng lẳng hai khẩu súng lục mạ vàng. Sau lưng anh ta là sáu

mươi con ngựa chiến xếp thành hình cánh én, các vệ binh trên mình ngựa

đều là những thanh niên kiệt xuất, trăm người chưa chọn được một. Vai

khoác tiểu liên mười ba phát do Đức sản xuất, người nào người ấy ngực nở bụng thon, mắt nhìn nghiêm chỉnh, tuy hơi làm bộ một tí, nhưn