
ược biết.
- Bụng anh nghĩ thế nào?
- Ti chức rất đau xót.
- Đem vào đây – Viên Thế Khải vẫy tay, hai viên tùy tùng ngoài cửa bê vào cái hộp sơn son thếp vàng đựng thức ăn. Viên Thế Khải nói:
- Ta chuẩn bị cho anh hai suất ăn, tùy anh chọn lấy một.
Tùy tùng mở hộp, trong có hai hộp con, đem bày lên bàn.
- Xin mời! – Viên Thế Khải cười tít mắt.
Anh mở một hộp: bên trong có một bát sứ hoa đỏ, trong bát có sáu viên thịt băm chiên vàng.
Anh mở hộp thứ hai: một khúc xương, đầu xương cón dính đôi tí gân.
Anh ngẩng đầu Viên Thế Khải, ông ta cũng đang mỉm cười nhìn anh.
Anh cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, cầm lấy khúc xương.
Viên Thế Khải gật đầu tỏ vẻ bằng lòng, vỗ vai anh, nói:
- Anh quả thật thông minh. Khúc xương này là Hoàng Thái Hậu thưởng cho
ta, tuy thịt chẳng có mấy, nhưng mùi vị thì ngon tuyệt, anh dùng dần
nhé!
Bàn tay sờ súng của anh bắt đầu run lên, lửa giận đang
thiêu đốt trái tim anh. Anh trông thấy Viên Thế Khải bước trên cái cầu
dẫn nhún nhảy, các vệ sĩ xúm xít xung quanh. Các sĩ quan đều xuống ngựa, quì lạy trong tiếng quân nhạc. Riêng anh không xuống ngựa. Viên Thế
Khải vẫy chào bộ hạ, trên khuôn mặt đầy đặn nở một nụ cười độ lượng. Đôi mắt Viên điểm từng người, cuối cùng, gặp luồng mắt của anh ngồi trên
mình ngựa. Trong khoảng khắc, anh hiểu Viên đã biết tất cả. đây là
chuyện nằm trong kế hoạch của anh, anh không muốn Viên không biết Viên
chết trong tay ai. Anh thúc ngựa vọt lên, đồng thời rút súng ra. Chỉ một giây, đầu ngựa anh đã chạm ngựa Viên Thế Khải. Anh quát to:
- Viên đại nhân, ta báo thù cho sáu quân tử!
Anh vẩy khẩu súng trong tay phải, trong khi vẩy anh bóp cò, nhưng không có
tiếng úng chói tai, mùi lưu huỳnh và đầu Viên Thế Khải vỡ toác, cái hình ảnh đả nhiều lần hiện ra trong đầu anh.
Các sĩ quần và binh
lính sợ đến nỗi đứng đực ra, nếu không vì nguyên nhân là hai khẩu súng,
anh đã kịp bắn chết những tổng thống, những Thủ tướng sau này – Như vậy
sẽ phải viết lại lịch sử cận đại Trung Quốc – Nhưng vào giờ then chốt
ấy, súng vàng đã phản lại anh. Anh giơ súng lên tận mắt để xem, rồi giận dữ quẳng xuống Hải Hà, chửi:
- Chúng mày là đồ con đĩ!
Các vệ sĩ Viên Thế Khải từ phía sau xông lên, lôi anh từ trên ngựa xuống.
Các sĩ quan quì bên bờ sông cũng ào lên, tranh nhau xé xác anh.
Viên Thế Khải không hề tỏ ra hoang mang, chỉ giơ ủng đá nhẹ vào mặt anh lúc này đã bị đám vệ sĩ đè xuống đất, lắc đầu:
- Tiếc quá, tiếc quá!
Anh đau xót, nói:
- Viên đại nhân, ông nói đúng, súng không phải là mẹ.
Viên Thế Khải mỉm cười:
- Súng cũng không phải là vợ. Ngày thứ hai sau vụ Mã Ta, quan huyện ồi tro phò văn thư, đích thân
soạn thảo cô văn, đệ trình tri phủ Lai Châu Tào Quế, Đạo Đài đạo Lai
Thanh Đàm Du, Tuần phủ Sơn Đô Viên Thế Khải, báo cáo tội ác tày trời của lính Đức đối với nhân dân vù Đô Bắc Cao Mật. Cảnh tượ bi thảm mà ô mục
kích đêm qua, cứ diễn đi diễn lại nhiều lần trước mắt ô. Bên tai ô, lúc
liên tục lúc đứt đoạn, tiếng khóc, tiế chửi. Ô giận điên ười, bút vu như múa, câu chữ dưới òi bút ô đầy sắc thái bi trá.
Viên Lại phụ trách hình sự rón rén bước vào,
trình quan huyện một bức điện báo của Tuần phủ Sơn Đô gửi phủ Lai Châu
chuyển huyện Cao Mật, nội du thúc giục huyện Cao Mật nhanh chóng bắt bằ
được Tôn Bính, đồ thời yêu cầu huyện Cao Mật lo đủ năm àn lượ bạc bồi
thườ tổn thất cho ười Đức. Điện báo còn yêu cầu Tri huyện Cao Mật sắm
sửa lễ vật thật hậu, đi bệnh viện Thanh Đảo thăm viên kỹ sư Đức Stêphan, qua đó xoa dịu ười Đức, tránh thêm chuyện khô hay sau này, vân vân…
Đọc xo bức điện, quan huyện vỗ án đứ dậy, chửi
một câu rất tục: “Đồ khốn nạn!”, khô hiểu chửi Viên đại nhân hay chửi
ười Đức? Ô nhìn thấy bộ râu dê của viên thơ lại ru ru, ánh mắt ranh ma
của viên thơ lại nhấp nháy. Ô huyện thực tình khô ưa viên thơ lại này,
như khô thể dù hắn. Bút hắn sắc như dao, hắn lắm mưu nhiều kế, thô thạo
các mánh khóe của quan trườ, hơn nữa lại là anh em họ với viên thơ lại
phụ trách hình sự của Tri phủ. Tri huyện muốn cô văn của mình không bị
trả lại thì khô thể thiếu viên thơ lại này.
- Lão phu tử, bảo chuẩn bị ựa!
- Dám hỏi ô lớn, chuẩn bị ựa đi đâu ạ?
- Đi phủ Lai Châu.
- Khô rõ ô lớn đi phủ Lai Châu có việc gì?
- Ta định gặp Tào đại nhân, đòi cô lý cho dân Cao Mật.
Viên thơ lại sỗ sà giật lấy bức điện mới khởi thảo, ó qua, hỏi:
- Điện văn này gửi Tuần phủ Lai Châu phải khô?
- Đú, nhờ ô nhuận sắc hộ.
- Bẩm đại nhân, kẻ hèn này gần đây mắt mờ, tai
hễnh ã, đầu óc lẩn thẩn, chỉ sợ hỏng việc của đại nhân. Xin đại nhân làm ơn cho kẻ hèn này về quê dưỡ lão – Viên thơ lại cười ượ ịu, lấy tro tay áo tờ đơn đặt lên bàn, nói – Đây là tờ trình xin thôi việc.
Quan huyện liếc qua tờ đơn, cười nhạt:
- Lão phu tử, cây chưa đổ, chồn cáo đã bỏ chạy!
Viên thơ lại khô giận, chỉ cười mỉm tỏ vẻ khiêm nhườ:
- Đa tạ quan lớn ân chuẩn.
- Đợi ta đi Lai Châu về, sẽ sửa tiệc rượu tiễn biệt ô.
- Cảm ơn thịnh tình của đại nhân.
- Vậy chào ô! – Quan huyện phẩy tay.
Viên thơ lại đi ra đến cửa, quay lại nói:
- Đại nhân, theo tiểu nhân