
Sao không trả lời? – Quan phủ đổi sắc mặt.
- Bẩm đại nhân, giữa ti chức với con gái Tôn Bính không có chuyện bậy bạ… chả là ti chức thích ăn thịt chó của cô ấy…
- Tiền niên huynh – Nét mặt quan phủ trở lại
hòa nhã thân thiện, ông ta lên giọng dạy đời – Ta và ông đều ăn bổng lộc nhà nước, chịu long ân của của Hoàng Thái Hậu, Hoàng thượng, phải hết
lòng vì công việc, mới không phải với lương tâm. Nếu như vì tình riêng
mà bỏ qua luật pháp, đùa với chức phận, thì…
- Ti chức đâu dám…
- Chết mấy thằng ương bướng thì có
gì đáng kể – Quan phủ thong thả nói tiếp – Nếu người Đức cho qua chuyện
này, không gây khó dễ, thì chưa hẳn đã là tốt!
- Nhưng còn hai mươi bảy sinh mạng, thưa đại nhân – Quan huyện nói – Nói với dân thế nào bây giờ?
- Còn nói với năng cái gì? – Quan phủ đập bàn – Chẳng lẽ bắt người Đức bồi thường tính mạng?
- Phải làm rõ đúng sai – Quan huyện nói – Nếu không, ti chức không còn mặt mũi nào trông thấy dân Cao Mật!
Quan phủ cười nhạt:
- Ta không có cái đúng sai nào đưa cho ông, mà
dù ông có đi hỏi Đàm Đạo Đài, đi mà hỏi Viên Tuần phủ, đi mà hỏi Hoàng
thượng Hoàng Thái Hậu, thì cũng chẳng có cái nào đúng sai nào đưa cho
ông.
- Hai mươi bảy sinh mạng kia mà, thưa đại nhân!
- Nếu ông hết lòng vì công việc, thì ông đã tóm luôn Tôn Bính giao cho người Đức, thì người Đức chẳng phải điều quân,
chẳng xảy ra chuyện hai mươi bảy nhân mạng – Quan phủ vỗ vỗ chồng giấy
tờ trên bàn, cười nhạt – Tiền niên huynh, có người bảo, ông báo trước
nên Tôn Bính mới chạy thoát, chuyện này mà đến tai Viên đại nhân thì rất bất lợi cho niên huynh.
Quan huyện mồ hôi ướt đầm.
- Do vậy, công việc bức thiết hiện nay đối với
Tiền niên huynh không phải là khiếu kiện hộ dân, mà là cấp tốc bắt ngay
Tôn Bính quy án – Quan phủ nói – Bắt được Tôn Bính rồi, thì đối trên đối dưới đối nội đối ngoại đều dễ, không bắt được Tôn Bính thì nói với ai
cũng khó!
- Ti chức hiểu…
- Niên huynh – Quan phủ mỉm cười hỏi – Mi Nương ngon lành cỡ nào mà tim ông rung động đến thế? – Quan phủ đùa – Không
phải cô ta có tới bốn bú hai đồ chơi chứ?
- Đại nhân cứ đùa…
- Nghe nói trên đường đi ông vừa ngã rơi cả mũ
phải không? – Quan phủ nhìn đỉnh đầu quan huyện, hỏi một câu ý tứ sâu
xa. Không đợi quan huyện trả lời, ông ta cầm chén trà gõ trôn chén vào
cạnh dĩa một cái, đứng dậy bảo quan huyện – Niên huynh phải hết sức cẩn
thận, rớt mũ là chuyện nhỏ, rơi đầu mới là chuyện lớn!
Sau khi về Cao Mật, quan huyện bị ốm. Thoạt
tiên là đầu váng mắt hoa, thượng thổ hạ tả, sau đó là sốt cao, mê sảng.
Tri huyện phu nhân một mặt trông bệnh bốc thuốc, một mặt bày hương án,
đêm đêm khấn cái cầu cho quan huyện tai qua nạn khỏi. Không hiểu do
thuốc hay do thần linh phù hộ, quan huyện xì mũi ra nửa bát huyết đen
tanh tưởi, sau đó sốt lui, tả cũng dừng. Lúc này đã là trung tuần tháng
Hai, điện báo từ tỉnh, đạo, phủ về việc tróc nã Tôn Bính như bươm bướm,
các thơ lại nháo nhác như đê vỡ, còn ông huyện thì mê mê tỉnh tỉnh, cơm
chẳng buồn ăn, cứ như thế này thì nói gì đến chuyện thăng đường nghị sự, ngay cả tính mệnh cũng khó đảm bảo. Phu nhân đích thân vào bếp, trổ hết tài nấu nướng, cũng không làm sao cho quan huyện thấy ngon miệng.
Trước tết thanh minh mười mấy ngày, buổi chiều, phu nhân cho gọi Xuân Sinh vào Đông Hoa sảnh để hỏi.
Xuân Sinh thấp thỏm bước vào phòng, thoáng thấy phu nhân cau đôi mày liễu, sắc mặt hầm hầm, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa như một pho tượng, liền quì sụp, nói:
- Phu nhân cho gọi tiểu nhân, chẳng hay có điều gì sai bảo?
- Ngươi đã làm một việc tốt đấy! – Phu nhân lạnh lùng nói.
- Tiểu nhân có làm gì đâu ạ!
- Ông lớn đã đi lại với con Tôn Mi
Nương như thế nào? – Phu nhân nghiêm giọng hỏi – Có phải cái đồ khốn nạn nhà ngươi dắt mối không?
- Bẩm phu nhân, quả thật oan cho tiểu nhân –
Xuân Sinh vội phân trần - Tiểu nhân chỉ như con chó bên cạnh đại nhân,
đại nhân chỉ đâu cắn đấy.
- Xuân Sinh to gan! Lại còn chống chế - Phu nhân nổi giận – Ông lớn bị bọn bay dụ dỗ làm cho hư hỏng rồi!
- Quả tình oan cho tiểu nhân…
- Thằng nhóc Xuân Sinh, thân danh làm tay chân
thân tín của ông lớn, đã không khuyên giải ông lớn dẹp bỏ ham muốn, tận
tụy việc quan, trái lại, dẫn dắt ông lớn thông gian với dân nữ, vậy là
đại ác, lẽ ra phải đánh què hai chân ngươi, nhưng niệm tình ngươi hầu hạ ông lớn đã mấy năm, nên ta tha cho lần này. Từ nay về sau, chỗ ông lớn
có chuyện gì phải báo ngay cho ta, nếu không, tội cũ tội mới ta sẽ cho
một trận!
- Tạ ơn phu nhân không đánh, Xuân Sinh không dám thế nữa ạ. – Xuân Sinh dập đầu tạ ơn, sợ bĩnh cả ra quần.
- Ngươi đến hiệu thịt chó gọi con Tôn Mi Nương đến đây cho ta - Phu nhân lạnh lùng nói – Ta có chuyện cần nói với nó.
- Bẩm phu nhân – Xuân Sinh bạo dạn hẳn lên – Thực ra, Tôn Mi Nương rất tốt bụng…
- Lắm mồm! - Phu nhân đe – Chuyện này không được cho ông lớn biết. nếu ngươi dám rỉ tai ông lớn…
- Tiểu nhân không dám ạ…
Tin quan huyện ốm liệt giường đến tai Mi Nương. Ruột gan như lửa
đốt, nàng quên ăn quên ngủ, thậm chí còn buồn hơn khi nghe tin mẹ kế và
hai em ngộ nạn.