
Đã mấy lần nàng xách hoàng tửu, thịt chó đến nha môn,
nhưng bọn lính gác không cho vào. Ngày thường vẫn đàn đúm, vậy mà tên
nào cũng trở mặt, như không hề quen biết, chẳng khác huyện đã thay chủ
mới, cấm nàng vào huyện.
Mi Nương hồn vía lên mây, tâm thần bất định,
ngày nào cũng xách rượu và thịt chó lượn trước cổng huyện. Dân phố chỉ
trỏ bàn tán về nàng như bàn về một con quái vật. Nàng đã đi lễ tất cả
đình chùa miếu mạo trong huyện để cầu cho sức khỏe của ông lớn, ngay
miếu Bát Lạp chẳng liên quan gì đến tật bệnh, nàng cũng đến thắp hương.
Lúc nàng từ miếu Bát Lạp ra về, một đám trẻ xông tới hát bài ca dao mà
nàng đoán chắc rằng do người lớn sáng tác:
Cao Mật Huyện Lệnh, tương tư thành bệnh, ăn uống không ngon, khó toàn tính mệnh, miệng nôn ra huyết, trôn tháo ra tiết!
Cao Mật Huyện Lệnh, râu dài khác thường, ngày đêm tưởng nhớ, cô nàng Mi Nương! Hai con người ấy, thành đôi uyên ương.
Một đôi uyên ương, không được đoàn tụ, con đực ủ rũ, con gái khóc ròng. Xin được cùng khóc, phu nhân nói không!
Hình như quan huyện có ý nhắn tin qua miệng bọn trẻ, khiến trong lòng Mi Nương nổi cơn giông bão. Nước mắt tràn mi
khiến nàng được tin ông ốm nặng qua lời bọn trẻ. Nàng nhắc ngàn lần vạn
lần tên ông, tưởng tượng khuôn mặt vàng võ của ông cho ốm đau. Người ơi, trái tim nàng đang vẫy gọi, người vì em mà mang bệnh, nếu chẳng may có
mệnh hệ nào, em còn sống làm sao?… Em không đành lòng, dù trời sập em
cũng phải uống với người chung hoàng tửu cuối cùng, ăn với người một
miếng thịt chó cuối cùng. Dù em biết người không là người của em, nhưng
trái tim em đã coi người là người của em, gắn số phận của em với số phận của người. Em cũng biết người và em không giống nhau, những gì người
nghĩ và những gì em nghĩ cách nhau mười vạn tám nghìn dặm; em cũng biết, chưa chắc người đã yêu em thật sự, em chẳng qua chỉ là người đàn bà
xuất hiện trước mắt người khi người cần đàn bà nhất. Em biết người yêu
là yêu tấm thân em, ưa vẻ phong tình của em, khi em về già, người sẽ
quẳng em không thương tiếc! Em cũng biết, râu cha em chính là người vặt, dù người chối rằng không. Người hủy cuộc đời cha em, cũng là hủy kịch
hát Miêu Xoang! Em biết, người đang do dự trong việc bắt hay không cha
em. Nếu Viên đại nhân trên tỉnh bảo đảm, rằng bắt Tôn Bính người sẽ được phong quan tấn tước, người sẽ bắt Tôn Bính. Nếu nhà vua lệnh cho người
giết em, người sẽ giết; em cũng biết rằng, trước khi giết em người sẽ
xót xa, nhưng người vẫn giết bằng dao… Dù rằng em biết rất nhiều về
người như thế, gần như em biết tất cả, em biết mối tình si của em kết
cục sẽ bi thảm, nhưng em vẫn yêu người, si mê người. Thực ra, người cũng là người đàn ông khi em cần đàn ông nhất. em yêu là yêu dung mạo của
người, học vấn của người, mà không phải con tim của người. Em không hiểu con tim của người. Em hà tất phải hiểu con tim của người để làm gì? Em
chỉ là một dân nữ có những cuộc tình thủng trống long chiêng với người
đàn ông như người là đủ. Yêu người đến nỗi quên cả cha mẹ đẻ đang trong
cơn hoạn nạn nhà tan cửa nát; trong tim trong thịt trong xương em đâu
cũng có người. Người biết không, em cũng ốm đấy, ốm từ hôm gặp người, ốm nặng như người, chẳng nhẹ hơn chút nào. Người bảo em là thuốc bệnh của người, em bảo người là thuốc phiện của
em. Người sắp chết trong công đường, em sắp chết ngoài công đường. Trong công đường, người do nhiều nguyên nhân mà chết, em chẳng qua chỉ là một nguyên nhân. Ngoài công đường, em chỉ một nguyên nhân, vì người mà
chết. Em chết người còn sống, người chỉ khóc ba hôm; người chết em còn
sống, em khóc cả cuộc đời. Người chết, thực tình em cũng chết. Cuộc trao đổi mua bán không công bằng, vậy mà em vẫn cứ làm. Em là con chó cún
của người, chỉ cần người huýt một sáo tiếng sáo miệng là em chạy tới, mà vẫy đuôi, mà nhảy múa, mà liếm giầy của người. Em biết người yêu em như con mèo đói yêu con cá diếc hoa; em yêu người như con chim non yêu cái
cây mà nó trú ngụ; em yêu người đến nỗi mặt trơ trán bóng, vì người mà
liêm sỉ không còn; em không ý chí, không tiền đồ; em không kìm được bước chân, càng không giữ được con tim. Vì người mà em dám nhạy vào rừng dao biển lửa, bỏ ngoài tai miệng thế xì xào. Từ miệng bọn trẻ, em biết phu
nhân không cho em vào thăm người. Em biết phu nhân xuất thân nơi quyền
quý, đầy óc mưu lược, đầy bụng kinh luân, nếu là trai, ắt từ lân nên bậc đại nhân của hoàng triều. Em biết, em là con gái một kép hát, vợ một đồ tể, không bao giờ là đối thủ của phu nhân, nhưng em là một người mù vào cổng. Cổng đóng thì em cụng vỡ đầu, cổng mở thì em gặp vận hên. Em bất
cần ngàn điều quy tắc, vạn điều cấm kỵ, cổng chính không cho vào thì em
đi cổng hậu, cổng hậu không cho em vào thì em đi cổng ngách, cổng ngách
không cho em vào thì em leo cây trèo tường. Em quanh quẩn cả một ngày ở
tường hậu nha môn, em sẽ vào nhà bằng lối ấy…
Trăng thượng tuần
soi tỏ tường hậu nha môn, bên trong là vườn hoa, thường ngày quan huyện
và phu nhân đi dạo, thưởng hoa ở đó. Cây du cổ thụ vươn một cành to ra
ngoài, vỏ cấ