
ng bằng.
- Anh không biết thật hay giả vờ – Mi Nương căm phẫn – Bà cô đây bị đánh tại huyện nhà các người.
- Chị Hai có nói mê không đấy? – Xuân Sinh ngạc nhiên – ở huyện nha ai
dám đánh chị Hai? Từ lâu, bọn tại hạ đã coi chị hai là Đệ nhị phu nhân.
Bọn tôi làm thân với chị chưa xong, còn ai dám đánh chị?
- Chính là phu nhân của các anh sai người đánh tui năm mươi roi da.
- Để tôi xem có thật không? – Xuân Sinh vừa nói vừa lật áo Mi Nương.
Mi Nương gạt tay Xuân Sinh:
- Đừng tưởng bở! Anh không sợ ông lớn chặt tay sao?
- Có thế chứ, chị Hai, rồi thì thân nhất vẫn là ông lớn! tiểu nhân vừa
giơ tay ra, chị đã đem ông lớn ra hù doạ rồi! – Xuân Sinh nói – Nhưng
phải nói thực với chị hai điều này, ông lớn ôm nặng, phu nhân bắt đắc dĩ mới phải cầu cứu Bò tát sống là chị vào huyện. Thử nghĩ coi, nếu còn
tia hy vọng nào khác thì có để tôi đi mời chị không? Cho rằng bà ấy sai
người đánh chị thì cũng có thể hiểu được. Giờ đây, bà ấy sai tôi lại mời chị, chứng tỏ bà ấy đã chịu sử nhũn, đã chịu thua, chị không dịp này mà xốc tới, còn đợi đén bao giờ, ông lớn mau chóng hồi phục sức khẻo, là
chị lập công, đến phu nhân cũng phải cám ơn chị, vậy là, đang bóng tối
mà thành ánh sáng, từ đấy mà thành công, Chị Hai Tôn, phúc to rồi, đi
hay không tuỳ chị nghĩ.
Tôn Mi Nương tay khoác làn thịt chó, đẩy cửa Tây Hoa Sảnh, chỉ thấy một phụ nữ mặt rỗ, da ngăm đen, hai mép trễ
xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư. Người đang nóng bừng bỗng lạnh
toát, tim đang rộn rã bỗng ỉu xìu. Nàng mơ hồ cảm thấy rằng, nàng lại
rơi vào một cái bẫy, mà người cài đặt là bà huyện này. Nhưng là con gái
một kép hát, nàng nhìn quen những cảnh ra vẻ ta đây, là vợ tên đồ tể,
nàng nhìn quen ánh dao sắc máu, là tình nhân của quan huyện, nàng đã
biết đức hạnh của quan viên. Rất nhanh, nàng trở lại bình tĩnh, ổn định
tinh thần, cùng phu nhân quan huyện đấu phép. Hai người đàn bà, bốn con
mắt nhìn nhau không chớp, không ai chịu nhường ai. Bốn mắt giao phong,
trong bụng tự bạch:
Bà huyện: Nhà ngươi đã biết ta là con nhà danh giá.
Tôn Mi Nương: Ta mặt da hoa phấn, hiển nhiên!
Bà huyện: Ta là chính thất treo cưới hẳn hoi của ông ấy.
Tôn Mi Nương: Tui làø bạn tri kỷ keo sơn gắn bó của ông ấy.
Bà huyện: Ngươi chẳng qua như cẩu bảo ngưu hoàng, một vị thuốc chữa bệnh cho phu quân ta.
Tôn Mi Nương: Bà thật ra chỉ là vật trang trí buồng trong cho ông lớn, chẳng khác gì tượng gỗ.
Bà huyện: Ngươi có giở trăm nghìn mánh khoé cũng không lung lay được địa vị của ta.
Tôn Mi Nương: Bà tuy là phu nhân tôn quí, nhưng không được ông lớn yêu thật lòng, chính ông nói với tui, mỗi tháng chỉ ở với bà một lần, nhưng với
tui thì…
Nhớ lại chuyện chăn gối với quan huyện, trái tim Mi
Nương lại tưng bừng rộn rã. Trong đầu nàng tái diễn cực kỳ sống động
cảnh cuồng hoan, ánh mắt nàng vừa sáng vừa thăm thẳm. Bà huyện ngồi
nghiêm túc trước mặt nàng chỉ còn là cái bóng mờ ảo.
Bà huyện
thấy người phụ nữ trước mặt bà ngon lành như quả đào mật mới hái, đột
nhiên có những biểu hiện rõ rệt như bị rối trí: Mặt đỏ bừng, hơi thở
gấp, ánh mắt thoảng thốt. Vậy là bà cảm thấy mình đã thắng về tinh thần. Đôi mày cau có bắt đầu giãn ra, môi son khẽ mở để lộ hàm răng trắng
loá. Bà ném ngọc Bồ tát xâu bằng sợi chỉ đỏ xuống chân Mi Nương, giọng
đầy vẻ ngạo mạn:
- Đây là vật ta đeo từ hồi nhỏ, sau đó không
hiểu con chó nào ăn trộm nên nó nhiễm mùi hôi của chó. Ở đằng nhà ngươi
ngày nào cũng giết chó có lẽ không cần kiêng, nên thưởng cho ngươi.
Tôn Mi Nương đỏ mặt. Trông thấy ngọc Bồ tát, nàng lại cảm thấy mông đau
nhói, cảnh tượng đêm hôm ấy như đang ở trước mặt. Lửa giận bừng bừng,
chỉ muốn xông tới cào nát cái mặt rỗ. Nhưng nàng vẫn đứng yên. Tất cả vì ông lớn, vì ông mà em để cho bàta lên nước. Nàng hiểu, ném trước mặt
nàng đâu chỉ là miếng ngọc, mà đặt cọc vào đó là thân phận phu nhân, địa vị của phu nhân, sự thách đố và ủy khúc của phu nhân. Nàng nhìn miếng
ngọc, trù trừ chưa quyết. Cúi xuống nhặt thì thoả mãn hư vinh của phu
nhân. Không nhặt thì giữ được cái giá của mình. Nhặt lên thì phu nhân sẽ thoả mãn, không nhặt phu nhân sẽ nổi giận. Phu nhân thoả mãn, cuộc tình của nàng với quan huyện sẽ được cấp giấy thông hành. Phu nhân giận thì
sao? Cuộc tình sẽ trắc trở, sẽ đầy chướng ngại. Trong câu chuyện hàng
ngày, có thể nhận ra sự nể trọng của quan huyện với người đàn bà xấu xí
này, có thể là do bà ta xuất thân quyền quí. Họ Tăng tuy mạc vận, nhưng
ảnh hưởng vẫn còn. Ông lớn đã phải quì trước mặt phu nhân, thì nàng so
đo làm gì một cái nghiêng mình? Tất cả vì yêu ông lớn mà nhặt miếng
ngọc, lại nghĩ, đắp tường thì đã là động thổ, phải diễn cho tới hồi chót vở kịch này. Thế là Mi Nương quì sụp, biểu thị một thái độ vừa vui vừa
sợ vì được sủng ái:
- Dân nữ tạ ơn phu nhân.
Phu nhân thở hắt như cất được gánh nặng, nói:
- Vào đi, ông lớn đang trong phòng văn thư.
Mi Nương đứng dậy, xách làn thịt chó, hoàng tỉu định đi vào thì phu nhân
gọi giật lại. Không nhìn Mi Nương, phu nhân nói với cửa sổ:
- Ông lớn đã có tuổi, ngươi