
u
tâm trạng người Đức…
Đọc xong bức điện, quan huyện mở to mắt nhìn phu nhân lúc này vẻ mặt ủ dột, nói:
- Phu nhân cứu ta làm gì?
- Tình cảnh ông hiện nay có gian nan hơn ông ngoại thiếp sau trận thua ở
Tịnh Cảng không? – Bà huyện nhìn quan huyện, ánh mắt sắc như dao cau.
- Ông ngoại phu nhân chẳng đã nhảy xuống sông tự vẫn sao?
- Đúng, ông ngoại thiếp cũng đã tự trầm mình - Phu nhân nói – Nhưng sau
khi được bộ hạ cứu sống, cụ quyết tâm phấn đấu, chỉnh đốn binh mã, dựng
lại cơ đồ, kiên trì bất khuất, chịu đựng muôn vàn gian khổ, cuối cùng
đánh chiếm Nam Kinh, diệt tận hang ổ quân tóc dài, dựng nên đại nghiệp
lưu truyền dang thần thời trung hưng, cột trụ của nhà nước, phong hiệu
cho vợ, tập tước cho con, tiếng tăm lừng lẫy, thờ tại miếu đường, lưu
danh muôn thuở.
- Bản triều dựng nước hơn hai trăm năm, mới có
một người như Tăng Văn Chính Công! – Quan huyện ngước nhìn chân dung
Tăng Văn Chính Công treo trên tường, nói như hụt hơi – Ngài tuy cao tuổi nhưng vẫn không mất đi vẻ đường bệ. Bản quan tài sơ học thiển, ý chí
bạc nhược, phu nhân còn cứu sống ta cũng chẳng làm nên trò trống gì! Phu nhân, tiếc cho phu nhân con nhà khuê các, lấy phải đồ giá áo túi cơm
như ta.
- Phu quân, hà tất phải sỉ vả mình như thế? – Phu nhân
nói, giọng nghiêm chỉnh – Ông chữ nghĩa đầy bụng, thao lược cùng mình,
thân thể cường tráng, võ công hơn người. Thấp kém hơn người bấy lâu
chẳng qua là chưa gặp thời, chứ không phải ông bất tài.
- Vậy bây giờ thì sao? – Quan huyện cười mỉa – Thời cơ đã đến chưa?
- Đương nhiên là đến rồi. – Phu nhân nói – Nay bọn quyền phỉ quậy phá,
các cường quốc lăm le xâu xé; Tôn Bính tạo phản, người Đức nổi khùng,
đất nước như trứng để đầu đẳng. Phu quân trổ tài thao lược giải cứu con
tin, bắt giam Tôn Bính, tất sẽ được Viên đại nhân trọng thị, vừa hóa
giải chuyện dữ vừa rồi, vừa được người ta trọng dụng. Chẳng lẽ đó không
phải là thời cơ dựng nên nghiệp lớn đó sao?
- Lời bàn của phu
nhân khiến ta sáng mắt – Quan huyện nói rất thực lòng, không hề có ý mỉa mai – Nhưng chuyện Tôn Bính có nguyên do của nó.
- Phu quân,
ông ta vì vợ bị làm nhục mà đả thương người Đức, về tình thì đúng. Người Đức đòi trả thù cũng là chuyện bình thường. Lẽ ra, Tôn Bính phải bình
tĩnh, chờ ngày phán xử của quan trên. Đằng này ông ta lại đi câu kết với bọn quyền phỉ, tự ý lập thần đàn, tụ tập hàng ngàn người đánh phá lều
trại đường sắt, bắt giữ con tin, không còn kủ cương phép nước gì nữa!
Phu quân, đó không phải giặc cỏ là gì? – Phu nhân nghiêm sắt mặt – Ông
ăn lộc nhà Đại Thanh, làm quan triều Đại Thanh, gặp lúc nguy nan không
tận lực vì quốc gia thì chớ, lại tìm cách giúp đỡ Tôn Bính, thoạt nhìn
có vẻ đồng tình, nghĩ sâu hóa ra dung túng; thoáng qua, có vẻ yêu dân,
thực tình thông lưng với phỉ. Phu nhân đọc sách hiểu lẽ thánh hiền, sao
lại lầm lẫn đến như vậy? Chẳng lẽ vì một con bán thịt chó sao?
Aùnh mắt phu nhân sắc như dao, quan huyện hổ thẹn cúi mặt.
- Thiếp không thể sinh nở, phạm một trong bảy lỗi phải rời khỏi nhà
chồng, may được phu quân ra ơn mà không đuổi, thiếp xin cắn cỏ ngậm vành – Phu nhân thoáng buồn – Việc này xong xuôi, thiếp sẽ kiếm cho phu quân một cô gái nhà lành, sinh con đẻ cái, hương khói phụng thờ. Nếu như phu quân vẫn si mê con bé họ Tôn, không ngại lấy vợ thừa của tên đồ tể, thì có thể lấy nó làm vợ bé, thiếp sẽ đối xử tử tế. Nhưng tất cả những cái
đó là chuyện sau này. Nếu như phu quân không giải cứu được con tin,
không bắt được Tôn Bính, thì vợ chồng mình sẽ chết không có đất chôn,
con bé họ Tôn dù sắc nước hương trời đến mấy, ông cũng không được
hưởng.
Tiền Đinh toát mồ hôi, ấp úng nói không nên lời.
Quan huyện ngồi trong kiệu, tình cảm lúc sôi sục, lúc lạnh tanh. Qua kẽ mành trúc, ánh nắng lúc chiếu trên tay, lúc nhảy sang đùi ông. Nhìn qua kẽ
mành, ông thấy mồ hôi đầm đìa trên gáy phi kiệu. Người ông nhún nhẩy
cùng với nhịp lắc của kiệu, không dừng lại ở chỗ nào. Khuôn mặt đen nhẻm nghiêm nghị của phu nhân, khuôn mặt kiều mị của Mi Nương, tiếp nối
trong đầu ông. Phu nhân đại biểu cho lý trí, con đường của kẻ sĩ và công danh mũ cao áo dài, Mi Nương đại diện cho tình người, cuộc đời và tình
yêu nam nữ. Cả hai đều không thể thiếu đối với ông, nhưng nếu như phải
chọn một, thì… thì… chỉ mỗi cách là chọn phu nhân. Không cần bàn cãi gì
nữa, cháu ngoại Tăng Văn Chính Công hoàn toàn đúng đắn. Nếu không giải
thoát con tin, nếu như không bắt Tôn Bính qui án, tất cả sẽ hỏng bét. Mi Nương, cha nàng là cha nàng, nàng là nàng, vì nàng mà ta phải bắt cha
nàng, bắt cha nàng cũng là vì nàng mà bắt!
Kiệu qua cây cầu bằng đá trên sông Mã Tang, men theo con đường đất vào Cửa Tây trấn Mã Tang.
Mặt trời đã lên cao mà cửa vẫn đóng im ỉm, trên đầu tường cao cao chất
đầy gạch đá, rất nhiều người tay cầm binh khí đứng trên đó. Trên vọng
lâu của cổng lớn cắm một lá cờ đại màu vàng hoa hiên, chính giữa thêu
chữ “Nhạc” to tướng, đứng bên bảo vệ cờ là mấy thanh niên đầu đội khăn
đỏ, thắt lưng đỏ, mặt bôi đỏ.
Kiệu dừng lại trước cổng, quan huyện chui