
Tám tên man đồng thấy tình thế rắc rối, tên thì vứt, tên kéo lê gậy chuồn
sạch. Quan huyện túm cổ áo Tôn Bính, nhắc khỏi mặt đất, hỏi:
- Tôn Bính, ngươi phải nói thật, ba người Đức giam ở đâu?
- Họ Tiền kia, ngươi giết ta đi! – Hát:
Ta đây nhà tan, người mất, cô quạnh một mình. Sống thì sống, chết thì chết, tim ta không sờn…
- Người Đức giam ở đâu?
- Chúng ấy à? - Tôn Bính cười nhạt, lại cất tiếng hát:
Hỏi những tên chó Đức ở đâu, lòng ta lại nổi cơn thịnh nộ. Chúng đang ngủ
trên trời, chúng đang nấp dưới đất, chúng đang trong rãnh nước, chúng đã chui vào bụng chó, nấp dưới xương sống lưng…
- Ngươi giết họ rồi hả?
- Chúng đang sống nhăn, ngươi có giỏi thì đi mà tìm!
- Tôn Bính – Quan huyện buông tay, thái độ chuyển sang thân thiết – Ta
nói thực với ông, người Đức đã bắt giam con gái ông. Nếu ông không trả
người cho họ, thì họ sẽ treo Mi Nương trên cổng thành.
- Thích treo thì cứ treo! – Tôn Bính nói – Con gái là con nhà người, ta không thể giúp gì con ta!
- Tôn Bính, Mi Nương là con gái độc nhất của ông, đừng quên ông nợ cô ấy
nhiều lắm – Quan huyện nói – Nếu ông không giao cho ta những người Đức,
thì hôm nay ta buộc phải bắt ông! – Quan huyện túm tay Tôn Bính ra khỏi
lều.
Lúc này, mấy trăm người đội khăn đỏ, thắt lưng đỏ dưới sự
chỉ huy của một người mặc trang phục sân khấu, ùn ùn chạy lên, vây Tôn
Bính và quan huyện vào giữa. Người kia mặc quần da hổ, vẽ mặt khỉ, tay
cầm cây gập sắt, nhảy vào giữa vòng người, trỏ gậy sắt vào quan huyện,
nói giọng tỉnh ngoài:
- To gan! Tên yêu nghiệt ở đâu đến nhục mạ nguyên soái ta?
- Huyện lệnh đâu mà huyện lệnh! Rõ ràng là yêu nghiệt hóa thành người! Các con, phá bùa phép của nó cho ta!
Quan huyện chưa kịp phản ứng thì đã bị máu chó đổ đầy đầy mặt từ phía sau,
tiếp theo là phân đầy người. Ông vốn ưa sạch, cả đời chưa bao giờ bị bẩn như thế này, ruột gan lộn cả lên chỉ muốn nôn ọe, phải buông Tôn Bính
ra.
- Tôn Bính, chính ngọ trưa mai trao đổi con tin ở bên ngoài
cửa Bắc, nếu không, con gái ngươi sẽ bị hành hạ đến chết. – Quan huyện
vuốt mặt, mở mắt ra, tuy bẩn kinh khủng, nhưng ông vẫn tỏ ra cứng rắn –
Ông không được coi lời ta như gió thoảng ngoài tai.
- Đánh chết nó đi! Đánh chết tên quan chó má đi! – Đám đông hét to.
- Bà con nông dân, ta chỉ muốn tốt cho các vị! – Quan huyện nói rất thành khẩn – Ngày mai trả con tin đi, sau đó muốn làm gì thì làm! Đừng theo
Tôn Bính làm bậy nữa – Quan huyện nói với vị sư huynh Nghĩa hòa quyền
bằng giọng châm biếm – Còn hai vị thì Tuần phủ Viên đại nhân có nghiêm
lệnh giết sạch Nghĩa hòa đoàn, không để sót một mống, nhưng hai vị từ xa đến đây thì là khách, bản huyện bảo lãnh cho hai vị, mở cho hai vị con
đường sống. Vậy hai vị nên mau rời khỏi nơi này, binh mã của tỉnh mà về
đây thì muốn đi cũng không kịp.
Hai đại ca sắm vai Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới ngẩn người. Nhân đà, quan huyện bảo Tôn Bính.
- Tôn Bính, chuyện quan hệ đến mạng sống của con gái ông, ông không được
bội ước. Trưa mai, đúng gờ ngọ, tại đầu cầu cách cửa Bắc huyện thành ba
dặm, ta đợi ông ở đấy. Rồi quan huyện rẽ đám đông, bước những bước dài
trên đường phố chính. Bọn phu kiệu hối hả khiêng kiệu chạy theo. Quan
huyện nghe thấy Tôn Ngộ Không hát điệu Miêu Xoang:
Nghĩa hòa
quyền, thần giúp quyền, giết hết dương quỉ giữ Trung nguyên, Nghĩa hòa
quyền, giỏi như thần, đao thương kiếm thích không thể đâm…
Ra
khỏi trấn, quan huyện chạy như bay. Các phu kiệu, bọn lính huyện chạy
theo như một đàn dê. Họ ngửi thấy mùi thối trên người quan huyện, nhìn
thấy các màu đỏ đỏ vàng vàng trên người ông, buồn cười mà không dám
cười, muốn khóc mà không khóc nổi, định hỏi lại không dám, đành ra sức
mà chạy theo. Đến cầu bắc qua sông Mã Tang, quan huyện nhảy ùm xuống
sông, nước bắn tung tóe. Xuân Sinh và Lưu Phác đồng thanh kêu to:
- Đại nhân…
Họ nghĩ quan huyện tự vẫn, nên chạy vội đến bờ sông định nhảy xuống thì đã thấy đầu quan huyện nổi lên. Tháng Tư vẫn còn lạnh, nước sông màu xanh
lưu ly, quan huyện cởi quan phục ra giặt, rồi sau đó giặt mũ.
Quan huyện sau khi tắm rửa sạch sẽ, được các tùy tùng trợ giúp, lóp ngóp lên bờ, người run cầm cập, lưng cúi gập. Ông mặc áo của Xuân Sinh, quần của Lưu Phác rồi lên kiệu. Xuân Sinh phơi bộ quan phục lên nóc kiệu, Lưu
Phác phơi mũ quan trên tay đòn kiệu. Các phu kiệu vội khiêng kiệu về
huyện, có đam lính rồng rắn đi theo. Quan huyện nghĩ:
- Mẹ kiếp, y như một tên gian phu trong vỡ diễn!
Cái tin người Đức bắt giam Tôn Mi Nương là do quan huyện bịa ra, hoặc cũng
do linh cảm, nếu Tôn Bính tiếp tục giam giữ con tin, thì người Đức sẽ
làm như thế. Ông đem theo vài tùy tùng thân tín, Caclôt cũng đem theo
chừng ấy người đến địa điểm đã hẹn: đầu càu cách cửa Bắc ba dặm, đợi Tôn Bính. Quan huyện không nói với Caclôt chuyện trao đổi con tin, mà nói
Tôn Bính đã hối cải, đồng ý trả lại con tin. Caclôt nghe vậy rất vui,
qua phiên dịch, nói rằng nếu các con tin được tha, thì sẽ đến gặp Viên
đại nhân xon cho quan huyện. Quan huyện cười buồn, trong lòng thấp thỏm
k