
a thẹn vừa giận, nhưng không còn hơi sức để chống lại. Mắt nàng
mở hé để những giọt lệ chảy tràn. Nàng nghe thấy người áo đen cầm gậy
thốt lên một tiếng than, quả là tiếng nữ. Nàng đoán người trước mặt nàng là phu nhân của quan huyện. Nỗi đau lập tức chuyển thành hành động,
nàng ngẩng đầu rõ cao, mỉm cười khiêu khích, lục tìm trong đầu những câu chữ có thể sát thương bà ta. Nàng đang định nói, rằng phu nhân che mạng phải chăng để mọi người không nhìn thấy những nốt rỗ trên mặt? Chưa kịp nói gì thì phu nhân đã giơ tay giật lấy miếng ngọc bội nàng đeo ở cổ.
Miếng ngọc bội này, Tiền đại nhân đáng đổi cho nàng để lấy cái bao tay
màu cánh chả, tuy không phải là vật trao duyên, nhưng cũng là bùa hộ
mệnh. Nàng chồm lên như một con điên, nhưng bị người áo đen cao đá khẽ
một cái vào khoeo chân, quị xuống. Nàng trông thấy tấm mạng che mặt phu
nhân rung nhẹ, thân hình phu nhân hơi lảo đảo. Nàng nghĩ, người nàng
thối như đống phân chó thì còn có gì để nói nữa. Phu nhân bày đặt chuyện này để hạ nhục tui, tui sẽ sát thương bà bằng những lời cay độc. Nàng
nói: tui biết bà là ai, tui biết mặt bà rỗ chằng rỗ chịt. Người tình
thân yêu của tui nói rằng người bà bốc mùi, miệng đầy giòi bọ, ba năm
nay chưa hề ngủ chung. Nếu tui là bà thì tui đã thắt cổ chết quách rồi,
đàn bà mà để cho người đàn ông ngán mình đến mức ấy thì có khác gì cỗ
quan tài!
Tôn Mi Nương đang nói sướng miệng thì người áo đen thấp nghiêm giọng quát:
- Con đàn bà phóng đãng! Dám đến tận nha môn để đánh cắp người! Quất cho năm mươi roi da rồi tống nó ra ngoài theo lỗ chó chui.
Người áo đen cao rút từ thắt lưng một cây roi, đá nàng ngã lăn, không đợi
nàng chửi tiếp câu thứ hai quất một roi vào mông nàng. Không chịu nổi,
nàng kêu mẹ ơi, roi thứ hai lại vụt xuống. Lúc này, nàng trông thấy
người áo đen thấp – chính là người vợ xấu xí của quan huyện, loạng
choạng bỏ đi. Roi thứ ba, người áo đen vẫn vụt rất mạnh, nhưng roi thứ
tư thì không đau đớn gì, từ roi thứ năm trở đi, roi sau nhẹ hơn roi
trước, cuối cùng, dứt khoát quất vào tường. Tôn Mi Nương hiểu rằng mình
gặp được người tốt bụng, nhưng nàng vẫn giả vờ đau, kêu toáng lên, giúp
người áo đen diễn cho chót. Cuối cùng, người áo đen cao lôi nàng ra chỗ
cổng xép bên Đông Hoa sảnh, rút then, đẩy nàng ra ngoài. Nàng đã ở trong ngõ Đông bên cạnh nha môn, một cái ngõ đường rải đá.
Tôn Mi
Nương nằm trên giường, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc thương cảm xót
xa. Nghiến răng nghiến lợi vì hận người đàn bà ra tay tàn độc, xót xa
thương cảm vì nhớ ông huyện đang nằm dưỡng bệnh. Nàng nguyền rủa mình
thậm tệ vì thiếu ý chí, nàng cắn cánh tay máu chảy dầm dề, nhưng vẫn
không xua đuổi được hình ảnh Tiền Đinh chập chờn trước mặt.
Đang lúc héo ruột héo gan thì Xuân Sinh đến. Nàng như gặp được người thân,
túm chặt cánh tay Xuân Sinh, nước mắt rưng rưng, hỏi:
- Xuân Sinh, Xuân Sinh, ông lớn thế nào rồi?
Xuân Sinh thấy nàng cuốn cả lên cũng thấy cảm động. Hắn nháy mắt về phía Giáp Con đang lột da chó, nói khẽ:
- Bệnh phong hàn thì khỏi rồi, nhưng tâm thần bất định, trong lòng buồn
bực, không thiết ăn uống, ngày một gầy mòn, cứ tình hình này sớm muộn sẽ chết!
- Ông ơi! – Mi Nương xót xa kêu lên một tiếng, nước mắt lã chã.
- Phu nhân sai tôi đến mời chị đem thịt chó, hoàng tửu vào huyện để ông lớn khai tâm, khai vị… - Xuân Sinh vừa nói vừa cười.
- Phu nhân? Thôi đừng nhắc đến phu nhân nhà các anh nữa – Nàng rít lên –
Độc nhất trên đời là nọc rết mà vẫn còn lương thiện hơn phu nhân nhà các anh!
- Chị Hai Tôn, phu nhân chúng tôi là người am hiểu lễ nghĩa, chị nguyền rủa bà ấy vì chuyện gì vậy?
- Xì, anh còn nói bà ấy là người hiểu lễ nghĩa? Trái tim bà ấy ngâm hai
mươi năm trong thuốc nhuộm đen, máu bà ấy chỉ một giọt đủ đầu độc chết
một con ngựa.
- Phu nhân đắc tội với chị Hai về chuyện gì vậy? – Xuân Sinh vừa cười vừa hỏi – Đúng là, người mất trộm không cáu, kẻ trộm lại nổi khùng; người mất mạ không khóc, người không mất mẹ khóc rùng
rùng!
- Anh cút đi cút đi cho tôi nhờ – Mi Nương nói – Từ nay trở đi, tui và nha môn các anh tuyệt đường đi lại!
- Chị Hai Tôn, chẳng lẽ chị không nhớ ông lớn sao? – Xuân Sinh cười tít
mắt – Chị không nhớ con người ông lớn, chẳng lẽ không nhớ cái đuôi sam
ông lớn? Không nhớ cái đuôi sam ông lớn, không nhẽ chị không nhớ bộ râu
ông lớn? Không nhớ bộ râu ông lớn, chẳng nhẽ chị không nhớ cái… ông
lớn?
- Cút! Oâng lớn ông bé gì, ông ấy chết thì có liên quan gì đến dân nữ này? – Nàng miệng thì nói cứng, nhưng mắt thì mọng nước.
- Chị Hai Tôn, chị giấu ai chứ không giấu được tôi – Xuân Sinh nói – Chị
với ông lớn tuy hai mà một, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Thôi, đừng
làm căng nữa, thu xếp đi với tôi.
- Chỉ cần phu nhân nhà các anh còn ở đây là tui không thèm bước vào tới cổng huyện.
- Chị Hai Tôn, thì chính phu nhân sai tôi đi mời chị mà lại.
- Xuân Sinh, anh đừng đùa tôi như đùa khi, bị người ta hành hạ đến nông nỗi này, tui còn mặt mũi nào mà trông thấy người ta!
- Chị Hai Tôn, nghe chị nói thì hình như chị bị hạ nhục khô