Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323982

Bình chọn: 7.5.00/10/398 lượt.

ân trấn này bị Tôn Bính dụ dỗ mê hoặc, mới dám chống lại quân đội quí quốc. Tất cả là do

Tôn Bính gây ra. Chỉ cần bắt Tôn Bính xử thật nặng nề làm gương cho

những kẻ khác, thì sẽ không còn ai phá đường sắt, nhiệm vụ của các hạ

cũng hoàn thành. Bản quan nghĩ, quí quốc đến Trung Quốc, cái chính là để được lợi lộc, mà không phải đến để đánh nhau với dân chúng tôi. Nếu như các hạ thấy lời bản quan phần nào có lý, bản quan tự nguyện một mình

vào thành khuyên Tôn Bính ra hàng.

- Có phải ông định vào để bày mưu tính kế cho Tôn Bính? – Người phiên dịch dịch xong lời ông, lại dịch luôn lời Caclôt.

- Tôi là mệnh quan của nhà Thanh, gia đình tôi ở cả đây – Quan huyện nói – Tôi tự nguyện vào nơi nguy hiểm, thực ra là không muốn đội quân của các hạ thương vong thêm nữa. Quân đội quí quốc vượt biển đến Trung Quốc,

mỗi quân mỗi lính đếu quí như châu ngọc, nếu để thương vong nhiều quá,

Hoàng đế của các hạ liệu có ban thưởng cho các hạ không?

- Mã Long Tiêu đại nhân phải bảo lãnh – Phiên dịch nới lại lời Caclôt.

- Tiền huynh, đệ hiểu ý tôn huynh – Mã Long Tiêu lo lắng – Vạn nhất cái dân cứng đầu cứng cổ ấy…

- Mã đại nhân, ta nắm chắc năm mươi phần thắng rồi – Ta không muốn thị

trấn trù phú này bị san thành bình địa, càng không muốn những người dần

vô tội bị tàn sát!

- Nếu đại nhân dụ được Tôn Bính ra hàng,

tránh được thương vong cho quan quân, lại bảo toàn được tính mạng cho

dân chúng – Mã Long Tiêu thái độ rất thành khẩn – Đệ sẽ đề nghị Viên đại nhân khen thưởng Tiền huynh.

- Sự tình đã như thế này, ta không cần thưởng công, chỉ cần không tội – Quan huyện nói – Mã đại nhân, nói

với Caclôt, khi bản quan dụ được Tôn Bính ra thì ông ta rút quân.

- Đệ xin bảo đảm – Mã Long Tiêu rút trong bọc ra một khẩu súng lục mới

tinh đưa cho quan huyện, nói – Tiền huynh cầm lấy, phòng khi…

Quan huyện xua tay tỏ ý không cần, nói:

- Xin Mã đại nhân nghĩ đến dân mà thuyết phục được Caclôt đừng nã pháo nữa.

Quan huyện cưỡi ngựa đi qua chỗ cổng vỡ, quát to:

- Ta là tri huyện Cao Mật, bạn của nguyên soái cá người, có việc quan

trọng cần bàn với nguyên soái – Nói rồi thúc ngựa xông vào cổng, tất

nhiên là không bị ai ngăn trở. on bị ai ngăn trở. Ông đi vòng quanh cái

hố bẫy, trông thấy hơn một chục lính Đức đang giẫy giụa, kêu gào thảm

thiết dưới đó.

Hố sâu hơn một trượng, cắm chông tre và

thép, răng cưa dày đặc. Lính Đức có tên đã chết, có tên bị thương nặng,

trông như những con ếch ộp mặc áo có gai dài. Mùi thối xộc lên, chứng tỏ Tôn Bính không chỉ bố trí những vật sắc nhọn, mà cả cứt đái dưới hố.

Quan huyện chợt nhớ lại chuyện cách đây mấy chục năm, một vị đại sứ nào

đó đã dâng kế lên Hoàng thượng, nói rằng lính Tây ưa sạch, sợ nhất là

cứt, nếu như quân của thiên triều khi ra trận, mỗi người cõng một thùng

phân, chỉ việc vung phân ra là lính Tây bịt mũi bỏ chạy, thậm chí nôn

mửa đến chết. Nghe nói vua Hàm Phong rất tán thưởng kế sách này, vừa

đánh thắng địch, vừa tiết kiệm ngân sách. Chuyện này do phu nhân quan

huyện kể, nó như một chuyện tiếu lâm. Khi ấy ông cũng cười rồi cho qua,

ai ngờ Tôn Bính lại gia giảm đôi chút rồi đem nó ra sử dụng. Cái chiến

thuật đậm màu sắc Trung Quốc mang tính bỡn cợt đó, khóc cũng dở, cười

cũng dở. Thực ra, từ chuyện trao đổi con tin hoang đường hôm qua, quan

huyện đã tìm hiểu sơ bộ phong cách chiến thuật của Tôn Bính. Đúng vậy,

ông ta rất ấu trĩ, rất nhiều cách thức mang tính trẻ con, nhưng lại rất

bất ngờ, hơn nữa, rất hiệu quả. Trong khi đi vòng bờ hố, quan huyện nhìn thấy hai bên lũy đất, dân Nghĩa hòa quyền bị thương la liệt, rất nhiều

chảo ghênh bị vỡ tan tành, cháo nóng hòa trộn với máu chảy thành rãnh.

Những người chưa chết ngay vật vã rên rỉ. Phụ nữ trẻ con chạy nháo nhác

như những con nhặng xanh bị ngắt đầu, trên con đường cách đấy không lâu

ông đi qua. Trên thực tế, thị trấn đã san bằng, quân Đức có thể hành

tiến mà chiếm lĩnh. Nghĩ vậy, quan huyện thấy quyết định của ông vô cùng sáng suốt, hi sinh một Tôn Bính để đổi lấy tính mạng của hàng ngàn

người. Bất kể ra sao cũng phải bắt bằng được Tôn Bính, văn không được

thì phải dùng võ, tuy hồi nãy ông không đem theo khẩu súng của Mã Long

Tiêu, nhưng ông tin rằng ông hoàn toàn có thể khống chế được Tôn Bính.

Ông như đắm mình trong bầu không khí bi tráng, bên tai văng vẳng tiếng

trống thúc, tiếng quân reo. Ông thúc ngựa phi thẳng tới bên bờ vũng, ông biết Tôn Bính ở đó.

Quan huyện trông thấy mấy trăm đội viên

Nghĩa hòa quyền ở đáy vũng đang uống nước bùa, người nào cũng bê một cái bát to, trong bát là nước tro. Tôn Bính mà ông cần gặp đang đứng trên

bệ gạch, hát rất to một câu thần chú. Không thấy Tôn Ngộ Không, vị đại

sư huynh từ Tào Châu đến giúp, chỉ có vị nhị sư huynh Trư Bát Giới đang

biểu diễn dũi đất để trợ oai. Quan huyện xuống ngựa, bước thẳng lên bệ

gạch đá đổ hương án, quát:

- Tôn Bính, người của ông ngoài tường vây chết như rạ, ông còn ở đây bịp bợm nỗi gì?

Hộ pháp Trư Bát Giới từ phía sau Tôn Bính xông lên. Quan huyện nhanh như

cắt, vọt ra phía sau Tôn Bính, rút dao gă


The Soda Pop