80s toys - Atari. I still have
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323713

Bình chọn: 9.5.00/10/371 lượt.

Tớ không có bố đã hơn hai mươi năm, mãi mới có một ông bố các

người lại bảo không phải bố tớ không những không phải bố tớ mà là con

quỉ! Các người đúng là gần chùa gọi bụt bằng anh! Tớ múa đao xông tới,

tớ mà bổ một nhát thì xẻ dọc từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Bố tớ bảo

trong Hình điển gọi cách chém này là “xả”, hôm nay tớ xả những kẻ bảo bố tớ không phải bố tớ. Họ thấy tớ nổi cáu, sợ vãi đái ra quần, bỏ chạy

tán loạn. Mi-ao mi-ao mi-ao, bọn chuột dài đuôi rờ hồn! Bố tớ không phải tay vừa, tớ cũng không phải tay vừa đâu nhé! Mi-ao mi-ao mi-ao, kẻ nào

không tin hãy thử xem, bố tớ là loại đao phủ ngồi long ỷ, Vua cho phép

tiền trảm hậu tấu, gặp người chém người, gặp chó chém chó, tớ là tay dao tay búa của bố tớ, chém người như giết chó mổ lợn.

Tớ đòi bố kể chuyện nữa, bố bảo:

- Đừng quấy, chuẩn bị đi, đừng để đến lúc đó bấn tinh lên.

Tớ biết hôm nay làm việc lớn – ngày có việc lớn cũng là ngày đại hỉ của bố con tớ – Sau này còn khối dịp kể chuyện, miếng ngon đừng ăn hết một

lần. Chỉ cần thi hành xong án Đàn Hương Hình, bố vui lên, còn lo gì bố

không kể hết chuyện này chuyện khác. Tớ ra sau lều đi vệ sinh, nhân thể

ngó bên ngoài một chút. Sân khấu, đài Thăng Thiên, đàn bồ câu bay trong

nắng, tiếng vỗ cánh rào rào. Xung quanh sân bãi có một số lính, cọc gỗ,

lính, cọc gỗ. Rìa bãi có mấy khẩu pháo nằm bẹp, có người bảo đó là pháo

ba ba, tớ bảo đó là pháo chó. Pháo ba ba, pháo chó cũng thế, bóng nhẫy,

sủa ông ổng, tấm lưới rêu trùm lên ba ba, tấm lưới lông trùm lên mình

chó, mi-ao mi-ao mi-ao.

Tớ vòng ra trước lều, chân tay ngứa

ngáy, muốn làm một việc gì đó. Ngày thường thì vào giờ này tớ đã mổ xong chó lợn, móc thịt lên giá đâu vào đấy, mùi thịt tươi theo chim vành

khuyên bay khắp nơi, người mua thịt xếp hàng trước cửa, tớ cầm dao rựa

đứng trước thớt, tóm lấy tảng thịt nóng hôi hổi hạ một nhát, cần chừng

nào xả đúng chừng ấy, không sai nửa hoa. Khách hàng giơ ngón tay cái

trước mặt tớ: Giáp Con giỏi thiệt! Tớ biết tớ giỏi, cần gì các người nói ra! Nhưng hôm nay tớ cùng với bố làm việc lớn, việc này quan trọng hơn

giết lợn. Thế còn khách mua thịt thì sao? Làm sao bây giờ? Chịu, các vị

ăn chay một hôm vậy.

Bố không kể chuyện cho nghe nữa. Chán thật! Tớ vòng ra chỗ bếp, lửa trong lò đã tắt, dầu trong ghênh phẳng lì, bóng loáng. Không phải dầu, mà là một tấm gương. Gương bằng đồng thau sáng

trong, sáng hơn cả mặt vợ tớ, lộn ngược từng cái lông trên mặt tớ. Máu

đen trước cửa bếp và trên vách lò. Đó là máu Ba Tống. Máu Ba Tống không

chỉ bắn trước cửa bếp và trên thành bếp, mà còn bắn vào trong ghênh dầu. Phải chăng có máu Ba Tống nên dầu mới óng ánh như vậy? đợi khi thi hành xong án Đàn Hương, khênh chiếc ghênh dầu này về sân cho vợ làm gương

soi. Nếu vợ đối xử không tốt với bố, tớ không cho soi. Tối qua, lúc tớ

đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy “Pằng” một phát, Ba Tống đã chúi dầu

vào trong ghênh, lôi được ra thì đã chín quá nửa, hay thật, mi-ao mi-ao

mi-ao! Thằng cha bắn giỏi! Bố không biết ai bắn, bọn quan quân nghe

tiếng súng chạy tới cũng không biết. Chỉ tớ biết. bắn giỏi như vậy ở Cao Mật chỉ có hai người, một là Ngưu Thanh chuyên săn thỏ, một là quan

huyện Tiền Đinh. Ngưu Thanh chỉ còn mắt trái. Mắt phải mù do súng phá

hậu. Sau khi mù mắt phải, Ngưu Thanh bắn cực chuẩn. Hắn chuyên bắn thỏ

đang chạy, hắn mà nâng súng lên là con thỏ về chầu Diêm vương. Ngưu

Thanh là bạn thân của tớ, bạn thân của tớ là Ngưu Thanh. Còn một tay

súng bắn giỏi như thần là quan huyện Tiền Đinh. Dạo tớ đi Bắc Đại Hoang

hái thuốc cho vợ, tớ thấy quan huyện và hai tùy tùng là Xuân Sinh và Lưu Phác săn thỏ ở đấy. Xuân Sinh và Lưu Phác dồn cho thỏ chạy, quan huyện

cưỡi ngựa vọt lên, rút súng lục bắn luôn không cần ngắm, con thỏ nhảy

dựng cao nửa thước, chết liền.

Tớ nằm bẹp trong đám cỏ khô, nghe Xuân Sinh ngọt như mía lùi, tán dương tài bắn của ông lớn. Lưu Phác thì ngồi trên ngựa, đầu ngục trước ngực, nét mặt không biểu lộ gì. Vợ tớ có lần nói, tay chân thân tín của quan huyện tên là Lưu Phác, là con nuôi

của phu nhân quan huyện. Anh ta là con trai một ông lớn, bụng đầy chữ,

có bản lĩnh. Tớ không tin, có bản lĩnh thì sao phải đi làm đầy tớ? Có

bản lĩnh thì phải như bố tớ, cầm đại đao, mặt bôi đỏ. Sật! Sật! Sật!

Sật! Sật! Sật! Sáu cái đầu rơi xuống đất!

Tớ nghĩ bụng: quan

huyện bắn không giỏi, chẳng qua là gặp may, ngắm trúng một con thỏ chết. Con sau chưa chắc đã trúng. Quan huyện hình như biết được ý nghĩ của

tớ, giơ súng bắn lên một phát, con chim nhỏ đang bay rơi xuống như hòn

đá, ngay bên cạnh tớ. Mẹ ơi, bắn giỏi thiệt! Mi-ao mi-ao. Con chó săn

của quan huyện chạy tới, tớ cầm vội con chim. Con chim nóng bỏng trong

tay tớ. Con chó sủa gâu gâu trước mặt ớ. Chó thì tớ không sợ. Chó sợ tớ. Tất cả chó ở Cao Mật trông thấy tớ là cụp đuôi bỏ chạy. Chó sợ tớ,

chứng tỏ bản tướng của tớ giống bố tớ, đều là báo đen. Con chó của quan

huyện rất hung hăng, thực ra, qua tiếng sủa, nó chẳng qua chó cậy gần

nhà, cáo mượn oai hùm thế thôi, trong bụng nó sợ tớ. Tớ là Diêm vương

của ch