Old school Easter eggs.
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323684

Bình chọn: 9.5.00/10/368 lượt.

vào tay

bố. Mi-ao mi-ao, không phải bàn tay bình thường, đây là tay của triều

Đại Thanh, cánh tay của đất nước, là tay của Từ Hi lão Thái Hậu và Đức

Vạn tuế. Từ Hi lão Thái hậu và Đức Vạn tuế định giết ai thì giết bằng

tay bố tớ. Lão Thái hậu bảo bố tớ: Ta bảo tên giết người, giết hộ ta

người này! Bố tớ nói: Tuân lệnh! Tay của bố hay thật, để yên thì như con chim nhỏ, lúc cử động thì như đôi cánh. Mi-ao mi-ao. Tớ nhớ vợ có lần

bảo, tay bố nhỏ tới mức quáo đản. Nhìn tay, càng cảm thấy ông không phải người thường, nếu không quỉ thì là tiên. Đánh chết thì anh cũng không

tin đây là đôi tay đã giết hàng ngàn người! Đôi tay này chỉ thích hợp

với nghề đỡ đẻ. Ơû quê tớ người ta gọi bà đỡ là Già Lành. Già Lành! Chà

chà, tớ chợt hiểu vì sao ở kinh thành người ta gọi bố tớ là Già. Ông là

bà đỡ. Bà đỡ thường là nữ, bố tớ là na, là đàn ông. Đàn ông ư? Đúng, đàn ông. Tớ kỳ cọ cho bố khi tắm, từng thấy cái chim bé tí, xanh lét như

quả bầu chưa rụng rốn. Hì hì… cười cái gì? Quả bầu điếc! Hì hì… đồ ngốc! Đàn ông mà đỡ đẻ? Không sợ người ta cười cho sao? Đàn ông đỡ đẻ thì

trông thấy cái kẽ nứt ở đít phụ nữ, không sợ người ta vác gậy nện cho

một trận sao? Không hiểu, càng nghĩ càng không hiểu, thôi không nghĩ

nữa, ai rỗi hơi thì nghĩ.

Bố tớ chợt mở mắt nhìn xung quanh rồi

đeo tràng hạt lên cổ, đi đến trước ghênh. Tớ trông thấy trong ghênh có

bóng của tớ và cả bóng của bố tớ. Dầu trong ghênh còn sáng hơn gương,

soi rõ từng sợi lông trên mặt tớ. Bố cầm lên một cọc đàn hương, mặt dầu

nhăn lại, vỡ ra. Mặt bố tớ cũng biến dạng, dài như mặt dê. Tớ giật thót, bản tướng của bố là báo đen, bản tướng của tớ vốn là con sơn dương,

trên đầu có hai cái sứng. Mi-ao mi-ao, biết bản tướng của mình rồi đâm

nản. Bản tướng của bố là báo đen, bản tướng của quan huyện là hổ trắng,

bản tướng của vợ là rắn trắng, còn tớ thì lại là sơn dương râu dài. Sơn

dương thì là cái thá gì, tớ không là sơn dương. Bố đưa cọc đàn hương ra

chỗ có nắng, ngắm như ông thợ rèn ngắm thanh bảo kiếm vừa rèn xong. Dầu

trên cọc mảnh như tơ chảy trở lại trong ghênh, tạo thành lúm đồng tiền

trên mặt dầu. Bố thấy dầu đã chảy hết, liền rút miếng lụa trắng trong

bọc ra lau thanh cọc, dầu thấm rất nhanh vào khăn. Bố để khăn xuống mặt

lò, một tay cầm đốc, một tay cầm mũi, dùng sức uốn thanh cọc một cái.

Thanh cọc uốn cong rồi trở lại như cũ. Bố tỏ ra rất mãn nguyện, rất ít

khi bố vui vẻ như thế. Bố vui thì tớ như mở cờ trong bụng. Mi-ao mi-ao,

đàn hương hình hay thật, nó làm bố tớ vui! Mi-ao mi-ao.

Bố đem

hai cây cọc đàn hương vào trong lều, để trên chiếc bàn nhỏ, rồi quì

xuống cung kính lạy mấy lạy, làm như trên bàn có thần linh, người trần

mắt thịt không thể trông thấy. Lạy xong, bố trở lại ngồi trên ghế, che

tay ngang mày xem mặt trời. Mặt trời đã lên cao một con sào. Thường thì

vào giờ này, tớ đã bán hết thịt lợn, chuyển sang mổ chó. Sau khi ngó mặt trời, bố ra lệnh, mắt không nhìn tớ:

- Giết gà đi, con!

Mi-ao mi-ao mi-ao!

Lệnh bố ban ra, lòng tớ nở hoa! Mi-ao mi-ao. Sự chờ đợi đến nẫu ruột đã kết

thúc, giờ phút tưng bừng đã tới. Tớ chọn trong rổ dao lấy một lưỡi sáng

quắc đưa đến trước mặt bố. Bố gật đầu. Tớ đến bên con gà, nó sợ kêu cùng cục, ỉa một bãi cứt trắng. Thường thì vào giờ này, nó đứng gáy trên đầu tường, hôm nay bị xích chân vào cọc gỗ. Tớ một tay túm chặt cánh gà,

chân dậm lên chân gà. Bố đã dặn, hôm nay không giết gà lấy thịt, mà lấy

tiết. Tớ đặt cái bát màu đen dưới cổ gà để hứng tiết. Mình gà nóng rực,

đầu ngọ ngoạy liên tục. Mày không ngoan còn không ngoan nữa hay thôi,

chết đến nơi mà vẫn quậy phá, lợn khỏe hơn mày nhiều, chó dữ hơn mày

nhiều tao còn không sợ, chẳng lẽ tao sợ mày? Tớ vặt lông cổ, chỗ da bị

vặt lông co lại, tớ khứa một nhát. Thoạt đầu, vết khứa không có máu, tớ

hơi hoảng vì nghe bố nói: hôm thi hành án nếu cắt tiết gà không có máu

thì công việc sau đó chắc chắn không thuận. Tớ cứa lại một nhát, lần này thì tốt rồi, dòng máu màu đỏ tía vọt ra, y như thằng con trai đái lúc

ngủ dậy. Mi-ao mi-ao, gà trống trắng nhiều máu, chảy đầy một bát to, còn tràn ra ngoài. Xong. Tớ quẳng con gà mềm nhũn xuống đất, nói, cắt tiết

xong rồi.

Bố vẫy tớ, nét mặt cực kỳ vui vẻ, bảo tớ quì xuống.

Ông dầm cả hai bàn tay trong bát như để cho tay uống no tiết. Tớ nghĩ,

bàn tay bố có miệng, biết uống tiết. Bố cười hì hì nói:

- Nhắm mắt lại, con!

Bảo nhắm mắt thì tớ nhắm. Tớ là đứa con biết vâng lời. Tớ ôm đầu gối bố,

dập trán bồm bộp vào gối bố, buột miệng kêu: Mi-ao mi-ao mi-ao… bố bố

bố… Bố kẹp tớ giữa hai gối, bảo:

- Ngẩng mặt lên, con! Tớ ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt kinh hồn của bố. Tớ là đứa con ngoan,

biết vâng lời bố. Lúc chưa có bố thì tớ vâng lời vợ, khi có bố tớ vâng

lời bố. Tớ chợt nhớ tới vợ, hơn một ngày chưa gặp, hắn đi đâu thế nhỉ?

Mi-ao mi-ao, bố xoa cả hai bàn tay đầy tiết lên mặt tớ, tớ ngửi thấy mùi tanh hơn tiết lợn. Thực tình, tớ rất không thích bôi tiết gà lên mặt,

nhưng bố rất nghiêm, không nghe lời sẽ bị lôi lên huyện đánh nát đít,

năm mười mười lăm hai mươi gậy vào môn