
đến giờ ngọ,
phạm nhân Tôn Bính đã soát đúng, đao phủ đã có mặt, xin đại nhân xuống
chỉ.
Viên Thế Khải trên sân khấu rướn cái cổ ba ba, có cái gì
như cái vung đội lưng áo lên – Chính là cái dù mà Hứa Tiên cho Bạch xà
và Thanh xà mượn khi dạo chơi trên hồ. Cái dù ấy sao lại rơi vào trong
áo Viên Thế Khải nhỉ? Oà, không phải dù, là cái mai ba ba, ba ba mà làm
quan to đến nhường ấy thì vui thật! Mi-ao mi-ao, ba ba Viên nghiêng đầu
sát mõm sói xám Caclôt, líu ríu nói câu gì đó bằng tiếng ba ba và tiếng
sói, rồi cầm lấy ngọn cờ lệnh màu đỏ trong tay một thuộc hạ đứng bên
cạnh, chém mạnh xuống! Nhát chém cực kỳ lợi hại, mạnh mẽ dứt khoát, như
dao sắc chém đậu phụ, đủ hiểu đạo hạnh của con ba ba khổng lồ này ghê
gớm đến mức nào! Đây không phải con ba ba thường, mà là ba ba cao cấp,
ba ba thường thì không làm quan to đến như thế. Tất nhiên lão vẫn kém xa bố tớ. Quan giám hình thấy ngọn cờ đỏ đã chém xuống thì sững người,
toàn thân dướn cao đến nửa tấc, mắt lóe lên xanh lét, nhìn mà kihếp! Râu hùm rung lên, răng hùm nhe ra, đẹp ra phết! Lão dài giọng hô to:
- Đến giờ… thi hành án!
Hô xong, người lão co rúm lại, râu xẹp trước ngực. Dù lão không xưng họ
tên, nhưng tớ biết lão là Tiền Đinh. Dù mũ ô sa che lấp cái đầu hổ, dù
cái áo bào đỏ che kín người, giấu kín đuôi, nhưng nghe giọng nói, tớ
nhận ra ngay lão tri huyện. Hô xong, lão đứng lom khom bên bệ hành hình, trông thật tội nghiệp! Hơn chục khẩu pháo, mỗi khẩu nã liền ba phát,
mặt đất run lên bần bật. Trước khi vào cuộc cùng với bố, tớ tranh thủ
nhìn lướt một vòng. Tớ trông thấy bên rìu phát trường, dân chúng đứng
dày đặc, nam có nữ có, già có trẻ có, có người vẫn giữ bản tướng, có
người đã trở về hình người, có người đang trong quá trình biến hóa, nửa
người nửa thú. Vì khá xa không trông rõ mặt từng người, hoặc phân biệt
rõ trâu bò chó lợn, chỉ nhìn thấy to nhỏ toàn đầu là đầu lô nhô dưới
nắng. Tớ vênh mặt lên, cảm thấy vô cùng vinh dự, mi-ao mi-ao. Tớ ngắm bộ quần áo mới toanh của tớ: áo mở kích màu đen, thắt lưng rộng bản bỏ múi màu hồng, quần rộng ống màu đen, ủng cao cổ da hươu, mũ ống cao ngất
ngưởng trên đầu, tớ không thể nhìn thấy mũ, nhưng người khác nhìn thấy.
Mắt, tai bôi một lớp dày tiết gà, nứt từng bệt, da mặt căng ra, rất khó
chịu. Khó chịu cũng vẫn phải bôi. Đây là qui định của tổ tông truyền
lại. Bố tớ thường nói: không qui củ bất thành khuôn viên. Tiết gà nứt
thành nhiều vệt, nên trước mắt tớ có nhiều hình người của bố, lúc này,
bố đang nửa người nửa báo. Tay bố đã trở lại tay người, mặt đã trở lại
mặt người, nhưng tai thì vẫn là tai báo, dỏng lên, lông nhọn như gai,
viền quanh tai. Bố giúp tớ sửa quần áo, nói khẽ:
- Con đừng sợ, cứ mạnh dan theo lời cha dạy mà làm. Đây là lúc cha con mình xuất đầu lộ diện rồi!
- Bố, con không sợ.
Bố âu yếm nhìn tớ, nói khẽ:
- Con khá đấy!
- Bố bố bố… biết không? Người ta bảo con với quan huyện tranh nhau múc cháo trong nồi đấy!
Tớ đã trông thấy trên xe có hai lồng nhốt tù, trong mỗi lồng có một Tôn
Bính, trong hai lồng có hai Tôn Bính. Thoạt nhìn, hai Tôn Bính rất giống nhau, nhìn kỹ, hai Tôn Bính khác nhau rất xa. Bản tướng của hai Tôn
Bính, một là gấu đen, một là lợn đen. bố vợ tớ là một đại anh hùng,
không thể là lợn, chỉ có thể là gấu. Câu chuyện thứ tám mươi ba mà bố kể cho tớ nghe, là chuyện một con gấu chó lớn đánh nhau với hổ. Trong câu
chuyện, gấu chó bao giờ cũng ngang tài với hổ, về sau gấu chó bị thua.
Gấu chó bị thua không phải vì kém bản lĩnh, mà vì gấu chó thật thà quá.
đánh nhau một đợt xong, bố tớ kể, hổ đi bắt gà rừng, dê núi, thỏ ăn đỡ
đói, lại còn ra suối uống nước. Gấu chó thì không ăn không uống, giận dữ nhổ cây thu dọn chiến trường vì cho rằng bãi đấu quá hẹp. Hổ ăn no uống đủ, quay lại đánh nhau với gấu. Cuối cùng, gấu đuối sức, bị hổ đánh
bại. Vì vậy hổ trở thành vua của loài thú. Ngoài ra, qua ánh mắt của hai người, tớ có thể nhận ra bố vợ tớ, ánh mắt bố vợ tớ có hồn, có tia lửa
bắn ra. Tôn Bính giả thì mắt tối rầm, ánh mắt lấm lét như sợ người. Tớ
cảm thấy Tôn Bính giả rất quen, nhớ ra rồi! Anh ta chính là Uùt Sơn, đệ
tử ruột của Tám Chu hành khất. Hàng năm, cứ đến ngày mười bốn tháng Tám – ngày Tết của ăn mày – Uùt Sơn lại đeo hai quả ớt đỏ làm khuyên tai, sắm vai bà mối. Giờ thì anh ta sắm vai bố vợ tớ, thằng cha nhộn thật!
Bố tớ nhận ra trước cả tớ là có hai phạm nhân, nhưng ông là người từng
trải, thêm một phạm chứ thêm mười phạm ông cũng không coi ra gì. Tớ nghe ông nói một mình:
- May mà chuẩn bị dôi một cọc!
Bố tớ quả thật nhìn xa thấy rộng, Gia Cát Lượng cũng không giỏi hơn.
Xiên ai trước? Xiên Tôn Bính thật trước hay Tôn Bính giả trước? Tớ nhìn mặt
bố để tìm câu trả lời. Nhưng ánh mắt bố đã chuyển sang quan giám hình
Tiền Đinh, hai người mắt đối mắt, nhưng ánh mắt mắt Tiền Đinh ủ rũ như
mắt người mù, ánh mắt Tiền Đinh bảo bố tớ rằng, ông ta không nhìn thấy
gì, xiên ai trước thì xiên, tùy! Bố đưa mắt nhìn sang hai người tử tù,
ánh mắt Tôn Bính giả rối tinh rối mù, ánh mắt Tôn Bính thật thì sáng
quắc. Ông