XtGem Forum catalog
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324773

Bình chọn: 9.00/10/477 lượt.

ối, giúp con thoát khỏi bể khổ. Nếu mẹ không thiêng

thì đừng nói gì nữa, dù phải cạp đất mà ăn, con trai cũng không cần mẹ

lo toan! Nhưng bà nội tụi bay không nghe, cứ vo ve như con nhặng sau tai ta:

- Con đi mà xem, người ấy là cậu của con!

Vậy là bố tụi bay chạy như điên, đuổi theo đội hành quyết. Chỉ khi chạy

thật nhanh, bà nội mới chịu ngậm miệng. Hễ chạy chậm là tiếng rủ rỉ bên

tai lại vang lên. phải chạy thật nhanh mới thoát cái tiếng ấy, dù rằng,

rất có thể lại bị quẳng xuống rãnh lần nữa. Ta đuổi theo đội hành quyết, ra khỏi cửa Tuyên Vũ, chạy miết trên con đường sống trâu đầy ổ gà, nước đọng thành vũng. Đây là lần đầu ta chạy trên con đường nổi tiếng trong

thiên hạ, giờ đây nó in những vết chân của ta. Cảnh quan ngoại thành

tiêu điều, không được như nội thành. Hai bên đường nhà cửa thấp lè tè,

xen kẽ những vạt rau xanh: cải thìa, cải bẹ, củ cải; riêng đậu ván thì

thân, lá đã khô héo trên giàn. Có mấy người đang lom khom trên những

ruộng rau, họ không quan tâm nhiều đến đội hành quyết, người ngó qua một thoáng, người cắm cúi làm, không ngẩng đầu lên.

Gần đến pháp trường, con đường sống trâu chui tụt vào bãi rộng mênh mông,

chính giữa là cái bệ cao, có rất nhiều người vô công rỗi nghề xúm quanh. Trong đám đông có một số là ăn mày, trong đó có tên Chột, thì ra đây

cũng là địa bàn của hắn. bọn lính thúc ngựa dàn thành đội hình. Hai đao

phủ rất phong độ nói trên mở xe, lôi phạm xuống. Phạm có lẽ gãy chân, đi cà nhắc khiến ta tưởng đến củ hành bị héo. Đao phủ dìu phạm lên bục,

nhưng vừa buông tay, anh ra lại rũ xuống, chẳng khác người không xương!

Những người đứng vây quanh xì xào, họ không bằng lòng thái độ hèn nhát

của người tử tù. Đồ giẻ rách! Quân hèn! Đứng thẳng lên xem nào! Hát bài

gì đi! Được mọi người cổ vũ, tên phạm khe khẽ cựa quậy, động đậy từng cơ bắp, từng cái xương cực kỳ khó khăn. Mọi người lên tiếng động viên anh

ta. Anh ta chống tay ngồi lên rồi vươn người đứng dậy nhưng lập tức hai

chân lại khuỵu xuống. Đám người xem kêu to: Anh kia, anh kia! Nói đôi

lời gì đó đi! Chẳng hạn câu “Chém rơi đầu hôm nay, hai mươi năm sau lại

là một hảo hán!”. Nhưng người tử tù, trái lại, nhếch miệng khóc òa, sau

đó gào lên: “Trời ơi, oan cho tôi quá!”.

Những người đến xem ắng họng, đứng im như phỗng, nhìn lên bục. Hai đao phủ thần

thái vẫn như cũ. Lúc này, âm hồn bà nội lại xì xào sau tai ta: “Gọi đi

con, mau lên! Người ấy là cậu con!”. Bà nội hối thúc ta, càng lúc càng

cao giọng, điệu bộ càng gay gắt, luồng khí lạnh phả thẳng vào gáy ta,

nếu ta không gọi, chắc chắn sẽ bị bà bóp cổ. Không còn cách nào khác, ta chấp nhận để bọn lính dõng hung hãn chém bể đầu, gọi thật to: “Cậu

ơi!”.

Chỉ trong một thoáng, các cặp mắt đều dồn về

phía ta. Ánh mắt quan giám trảm, ánh mắt bọn lính dõng, ánh mắt bọn vô

công rỗi nghề, tất tật ta quên hết, chỉ mỗi ánh mắt người tử tù là ta

suốt đời không thể nào quên! Người tử tù ngẩng đầu lên, giương cặp mắt

sưng húp vì bọng máu che khuất, nhìn ta, tia mắt như hai mũi tên màu đỏ, nhanh như chớp bắn rụng ta. Lúc này, viên quan giám sát thi hành án hô

lớn: “Đến giờ rồi!”.

Cùng với tiếng hô là tiếng tù

và bi tráng nổi lên, những lính dõng cũng chụm miệng huýt sáo lanh lảnh. Một đao phủ cầm đuôi sam của người tử tù kéo mạnh về đằng trước để cổ

người tử tù vươn dài ra. Người đao phủ kia dùng cánh tay nâng đao, hơi

vặn mình sang phải, rồi thoắt cái xoay người sang trái, “phập”, ánh đao

sáng trắng cùng với tiếng rú nửa chừng, đao phủ phía trước đã giơ cao

cái đầu của người tử tù. Đao phủ hạ thủ cùng đao phủ cộng sự, xếp hàng,

hô lớn:

- Mời đại nhân nghiệm hình!

Viên quan to béo mặt đen vẫn ngồi trên mình ngựa, phẩy tay một cái như vẫy

chào cái đầu, rồi giật cương quay ngựa rời pháp trường. Lúc này, những

người đến xem hành hình cất tiếng reo hò, bọn ăn mày tranh nhau chạy đến chỗ cái bục, đợi lột quần áo người tử tù. Nửa cổ còn lại của người tù

bỗng duỗi thẳng, máu vọt ra có vòi, còn thân hình thì ngã úp sấp, y hệt

cái vò rượu bị đổ.

Cuối cùng thì ta cũng hiểu, quan

giám trảm không phải cậu ta, đao phủ cũng không phải cậu ta, bọn lính

dõng cũng không phải cậu ta. Người tù bị chém đầu mới là cậu ta.

Đêm ấy, bố tụi bay chọn một cây liễu mọc nghiêng, cởi dây làm thòng lọng

buộc lên cây liễu rồi chui đầu vào. Cha chết rồi, mẹ chết rồi, người cậu có thể nhờ vả thì bị người ta chặt đầu rồi, bố tụi bay tứ cố vô thân,

không nơi nương tựa, chết quách cho rảnh! Sắp sờ được mũi Diêm vương thì một bàn tay vạm vỡ đỡ lấy đít bố.

Chính là người đã chém đầu cậu của bố!

Ông dẫn ta đến một quán cơm, gọi bát canh đậu phụ nấu với đầu cá, bảo ta

ăn. Ta ăn, ông không ăn, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ta. Người chạy bàn đưa

đến một tách trà, ông cũng không uống. Ta ăn no, ợ hơi nhìn ông. Ông

bảo:

- Ta là bạn thân của cậu con. Nếu con bằng lòng, hãy làm đồ đệ của ta!

Tư thế lúc ban ngày của ông tái hiện trước mắt ta: trước tiên, người đứng

thẳng, sau đó nhanh chóng xoay sang phải, cánh tay phải như cầm nửa vầng trăng, “phập”, cái đầu của ông cậu giơ cao cùn