
g với tiếng kêu oan nửa
chừng tắt lịm… Bà nội lại thì thầm bên tai: “Con ơi, mau quì xuống lạy
sư phụ đi!”.
Ta quì xuống lạy sư phụ, mắt ầng ậng
nước. Thực ra, ông cậu sống hay chết ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm
bản thân ta. Nước mắt lưng tròng, ta không nghĩ rằng giấc mộng ban ngày
lại biến thành hiện thực nhanh đến thế. Ta cũng muốn trở thành một đao
phủ giết người không chớp mắt. Mặt họ lạnh như tiền mà cứ tỏa sáng trong giấc mơ của ta.
Con ơi, sư phụ chính là Già Dư,
người mà ta kể cho con nghe đã hàng trăm lần. Sau đó, Già bảo ta, Già
cùng ngục tốt – cậu ta, kết nghĩa anh em. Cậu ta phạm tội, chết dưới tay sư phụ, đúng là con tạo xoay vần! “Phập” một nhát, nhanh hơn gió. Già
Dư nói, khi rơi xuống, cái đầu cậu bảo ông:
- Anh ơi, cháu em đấy, chăm nom nó hộ em!
Ánh trăng như rắc bụi vàng bụi bạc trên giấy dán cửa sổ. Giáp Con ngủ
say trên giường, chân tay dang rộng, ngáy như sấm. Nàng trần truồng đi
ra sân, cảm thấy ánh trăng như nước chảy trên người. Cảm giác ấy thật là đẹp, nhưng lại chạm vết thương lòng, vết thương mà bất cứ lúc nào cũng
tái phát. Tiền Đinh ơi Tiền Đinh, ông lớn Tiền, oan gia của tui! Khi nào ông mới biết, rằng có người đàn bà mất ngủ vì ông? Khi nào ông mới hay, rằng một quả đào mật đã chín nẫu, đang đợi ông thưởng thức… Ôi vầng
trăng trên cao, Người là thần của giới nữ, là tri kiû của giới nữ.
Nguyệt lão trong truyền thuyết có phải là Người không? Nếu Người là
Nguyệt lão trong truyền thuyết thì sao không nhắn giúp tui một cái tin?
Nếu Người không phải là Nguyệt lão trong truyền thuyết, thì Nguyệt lão
chủ trì tình yêu nam nữ dưới trần là ngôi sao nào, hay vị thần nào dưới
hạ giới? Một con chim trắng rất to theo ánh trăng bay tới, đậu trên cây
ngô đồng ở góc sân. Tim nàng đập rộn lên. Nguyệt lão ơi Nguyệt lão,
Người thiêng thật! Người không mắt nhưng thấu suốt vạn vật dưới trần
gian. Người không tai, nhưng nghe thấy hết những lời riêng tư thầm thì.
Người đã nghe thấy lời cầu xin của tui, sai tín sứ là con chim này đến
gặp tui. Chim này là chim gì vậy? Một con chim lớn màu trắng, trắng đến
nỗi sáng lóa dưới ánh trăng. Mắt chim như hạt vàng khảm trên nền bạch
kim. Chim đậu trên cành cao nhất của cây ngô đồng, tư thế vô cùng đẹp
mắt cúi nhìn tui. Chim ơi, chim thần ơi, hãy dùng cái mỏ trắng như bạch
ngọc của chim chuyển cho người mà tui yêu thương mối tương tư còn nóng
bỏng hơn lửa, triền miên hơn mưa thu, dày đặc hơn cỏ dại của tui, rằng
chỉ cần ông hiểu được lòng tui, là tui dám nhảy vào rừng dao biển lửa,
rằng tui nguyện hóa thành cái ngưỡng cửa nhà ông, để hàng ngày ông ra
đụng vào đụng; rằng tui nguyện biến thành con ngựa, tùy ông cưỡi, tùy
ông đánh bằng roi; rằng tui đã từng ăn phân của ông… Ông lớn thân yêu
của tui, người anh của tui, trái tim của tui, sinh mạng của tui! Mối
tương tư, cái tình của tui như một cây nở đầy hoa, hương thơm ngào ngạt, bông nào cũng thấm đẫm máu và nước mắt tui, mỗi bông là một tình thoại, cả cây là ngàn vạn lời tỏ tình. Ông thân yêu của tui! Tôn Mi Nương
ngước nhìn cây ngô đồng, nước mắt chan hòa, môi nàng run run, những câu
nói dứt quãng thoát ra giữa hai hàm răng trắng lóa. Đất trời cảm động vì lòng thành của nàng. Con chim kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay đi,
thoắt cái đã mất dạng trong ánh trăng, y như nước đá tan trong nước, như tia lửa bắn vào quầng lửa!
Đang ngẩn ngơ, tiếng gõ cửa khiến
nàng giật mình đánh thót. Nàng vội vàng chạy về buồng mặc quần áo. Không kịp xỏ giày, nàng cứ chân trần chạy trên đất ẩm sương đêm, đến bên
cổng. Nàng ôm ngực, run rẩy:
- Ai?
Nàng rất mong có chuyện lạ xảy ra, rất mong lòng thành của nàng cảm động được trời đất, thần
linh đã đưa sợi xích thằng cho người nàng yêu. Chắc là, nhân có trăng,
ông lớn đến thăm nàng. Nàng quì xuống, cầu mong giấc mơ biến thành sự
thật. Nhưng bên ngoài có tiếng thì thầm:
- Mi Nương, mở cửa!
- Ai đấy?
- Con gái, cha của con đây mà?
- Cha, nửa đêm gà gáy cha đến đây làm gì?
- Đừng hỏi nữa, cha gặp nạn, mở cửa mau!
Nàng hốt hoảng rút then, mở cánh cổng lớn. cùng với tiếng rít của cánh cổng, cha nàng – kép hát trứ danh vùng Cao Mật, ngã nhào vào sân.
Dưới ánh trăng, nàng thấy mặt cha đầy máu. Bộ râu thua một cách vẻ vang
trong lần đọ râu, nay chỉ còn lơ thơ vài sợi trên cái cằm đầy máu. Nàng
kinh ngạc hỏi:
- Cha, sao thế này hở cha?
Nàng gọi Giáp
Con dậy, vực cha vào giường, dùng đũa cậy miệng, đổ nửa bát nước lạnh
cha nàng mới tỉnh. Vừa tỉnh, ông đã sờ lên cằm, và ông ồ khóc. Ông khóc
rất thương tâm, y hệt như đứa trẻ bị đòn oan. Máu ở cằm rỉ ra, bôi bẩn
mấy sợi râu còn lại. nàng lấy kéo cắt rụi, rồi vốc một nắm bột mì đắp
lên cằm cho cha. Nàng hỏi:
- Kẻ nào hại cha đến nông nỗi này?
Mắt cha tóe lửa, những thớ thịt trên mặt giật giật, nghiến răng ken két:
- Chính hắn, chắc chắn là hắn! Chính hắn vặt râu ta. Hắn thắng ta, mà sao không tha cho ta? Trước công chúng, hắn tuyên bố miễn tội cho ta, vậy
vì sao lại ngầm hạ độc thủ. Thằng này độc hơn rắn rết!
Lúc này nàng cảm thấy đã hoàn toàn khỏi bệnh tương tư. Nhớ lại m