
Ông đứng dậy, đi vòng qua bàn giấy, góc bàn va
tím đùi mà ông không hay. Đôi mắt ông không rời đôi mắt nàng. Trong lòng ông chỉ có người đẹp này, chẳng khác con nhộng sau khi lột xác thành
con bướm, chỉ còn mỏng tang cái vỏ. Mắt ông ướt đẫm, ông thở hổn hển.
Ông giơ cả hai tay, lòng ông rộng mở. Khoảng cách còn một bước, ông đứng lại. Hai người vẫn mắt trong mắt, mắt nào cũng lệ chảy tràn. Sức mạnh
súc tích dần lên, nhiệt độ tăng dần lên. Cuối cùng, không rõ ai trước ai sau, hai người ôm chầm lấy nhau, dốc toàn bộ sức lực quấn chặt lấy nhau như hai con rắn, cả hai đều ngừng thở, xương cốt kêu răng rắc, hai
miệng tìm đến nhau, dính chặt. Cả hai cùng nhắm mắt, chỉ còn bốn môi
cùng hai lưỡi quyết trận thư hùng, trời nghiêng đất ngửa, ngậm và nuốt,
hai cặp môi tan ra như kẹo mạch nha nóng chảy… Sau đó thì, nước chảy
thành mương, dưa chín cuống rụng, không một sức mạnh nào ngăn được họ.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trong gian phòng duyệt án trang nghiêm,
không giường ngà, không chăn uyên ương, hai người cởi phăng xác nhộng,
lộ vẻ yêu kiều, lột xác thành tiên ngay trên nền gạch. Tớ họ Triệu, tên Giáp Con
Tinh mơ đã dậy, cười rất ròn.
(Ngốc mà lại!)
Tớ mơ thấy hổ trắng
Hổ trắng mặc áo chẽn đỏ,
Đít vổng đuôi to.
(Ha ha ha)
Đuôi to đuôi to đuôi to
Hổ trắng và tớ đấu tay bo
(Ngoác miệng phô hàm răng trắng nhởn)
Hổ định xơi tớ chắc?
Hổ bảo:
Lợn béo dê mập ăn không hết
Cớ gì phải ăn một anh ngốc?
Không xơi thì đến có việc gì?
Hổ bảo:
Anh phát rồ vì sợi râu hổ
Tui đến giơ mép cho anh nhổ.
(Ha ha ha, ngốc sở ngốc khổ!)
Miêu Xoang “Đàn hương hình – Oa oa xoang”.
Miu miu, chưa vội mở mồm nói, hãy học tiếng mèo kêu.
Mẹ tớ bảo, ria mép hổ có nhiều sợi, trong đó sợi dài nhất quí giá vô ngần. Người nào có được sợi ria đó giắt trong người, có thể nhìn thấy bản
tướng của người khác. Mẹ tớ bảo, con người sống ở trên đời đều do con
vật đầu thai mà sinh ra. Nếu ai có cái râu hổ quí giá kia, thì trong con mắt người đó không bao giờ có con người. Trên phố, trong ngõ, nơi quán
rượu, trong nhà tắm toàn là trâu ngựa chó mèo tuốt tuột! Mẹ kể, có một
người lúc ở Quan Đông đập chết một con hổ, lấy được cái râu quí đó, sợ
mất, lấy vải bọc ba lượt bên trong, ba lượt bên ngoài, lại còn khâu vào
bên trong lần lót áo bông. Về đến nhà, bà mẹ hỏi: “Con ơi, con ở Quan
Đông bấy nhiêu năm, chắc là giàu có rồi?” Anh chàng vênh váo, nói: “Giàu thì chưa giàu, nhưng con được một báu vật”. Anh ta vừa nói vừa tháo chỉ lấy ra cái gói vải, mở từng lớp lấy chiếc râu hổ cho mẹ xem. Nhưng khi
ngẩng đầu lên thì không thấy bà mẹ đâu cả, chỉ thấy một con chó già, mắt kèm nhèm. Sợ quá, anh ta bỏ chạy, giữa sân đụng phải một con ngựa già
một cú như trời giáng. Anh ta trông thấy con ngựa miệng ngậm tẩu, đang
rít thuốc xèo xèo, lỗ mũi phả ra từng làn khói trắng. Sợ đến suýt ngất
xỉu, anh ta định vọt qua tường bỏ chạy, con ngựa già gọi đúng tên cúng
cơm của anh: “Tiểu Bảo đấy phải không? Thằng ôn, không nhận ra bố đẻ
à?”. Anh ta biết, những trò vè này đều do chiếc râu hổ gây ra, nên vội
gói lại giấu vào nơi kín đáo, lúc này anh mới thấy bố không phải ngựa,
mẹ không phải chó. Ngay khi ngủ, tớ cũng muốn có chiếc râu hổ đó. Miu
miu, gặp ai tớ cũng nói về chiếc râu hổ, gặp ai tớ cũng hỏi làm thế nào
để có được chiếc râu hổ. Có người bảo tớ lên Đông Bắc, vào rừng mà tìm
râu hổ. Tớ định đi, nhưng lại không muốn xa vợ. Có chiếc râu đó thì hay
biết mấy! Tớ vừa kê xong phản thịt trên phố thì trông thấy một con lợn
đực to đùng đầu đội mũ quả dưa bằng sa tanh màu đen, mình mặc áo chùng,
tay xách lồng chim họa mi ngất ngưởng đi tới, gọi to:
- Giáp Con, cho hai cân thịt lợn, loại ngũ hoa ấy!
Rõ ràng là một con lợn, nhưng nghe giọng nói, tớ nhận ra đó là ông già Lý ở Lý Thạch trai, bố đẻ ông tú tài học rộng, người cùng phố, ai đã gặp đều sinh lòng kính nể. Người nào không kính nể, ông lên giọng than: “Cá
không ăn muối cá ươn rồi!”. Nào ai biết bản tướng của ông lại là con lợn đực! Ngay bản thân ông cũng không biết mình là lợn, chỉ tớ biết. Nhưng
nếu ông bảo là lợn, ông sẽ nện vỡ đầu tớ bằng gậy đầu rồng. Lợn chưa đi
khỏi thì một bà ngỗng trắng dùng cánh xách làn trúc lạch bạch đi tới.
Đến trước phản thịt của tớ, bà ta lườm tớ như thể từ lâu đã có mối thâm
thù, nói: Giáp Con, đồ dã man! Thịt chó nấu đông hôm qua bán cho ta, có
một cái móng tay! Cậu không treo đầu chó bán thịt người đấy chư? – Bà ta quay lại bảo ông lợn đen – Nghe rõ chưa nào? đêm hôm kia, nhà họ Trịnh
đánh chết tươi con dâu, khắp người không còn một chỗ lành lặn, thảm quá! – Nói xong, ngỗng trắng quay lại nói với tớ:
- Cắt cho bác hai cân thịt chó, đổi món một tí.
Tớ nghĩ bụng, mụ già thối thây này, mụ là cái thá gì? Mụ là ngỗng cái chỉ
đáng đem nấu đông, cho chừa cái thói lắm điều! Nếu như có một chiếc râu
hổ như thế thì hay biết mấy!
Buổi chiều hôm đó mưa to, ông Hà
ngồi uống rượu trong quán. Ông nhọn miệng lộ hầu, mắt tinh ranh đảo như
chớp, chắc chắn bản tướng là con khỉ đột. Tớ lại nói với ông về chuyện
chiếc râu hổ. Tớ nói, bác Hà, bác hiểu