Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324723

Bình chọn: 8.5.00/10/472 lượt.

ờ, lại còn loăn xoăn nữa… Anh ngố, anh là thằng đại ngố!”. Người ta bảo, trên giường Tiền đại nhân có tấm da

hổ, có da là có râu. Hắn thở dài đánh thượt, nói: “Giáp Con, Giáp Con,

em nói gì với anh bây giờ?” Tớ van đằng ấy, kiếm cho tớ một cái, nếu

không, tớ không cho đằng ấy đi đưa thịt chó nữa. Người ta bảo đằng ấy

đưa thịt người. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói: “Lại thằng nào nói

vậy?” Đằng ấy không cần biết là ai nói, chỉ biết là có người nói như

thế. Hắn bảo: “Được thôi, em sẽ kiếm cho anh một sợi, còn bây giờ thì

đừng quấy nữa”. Giáp Con nhệch miệng ra cười.

Tối hôm sau, quả

nhiên vợ tớ đem về cho tớ một chiếc râu hổ. Hắn nhét vào tay tớ một cái

lông màu vàng kim, bảo: “Đây rồi, đừng để nó bay mất!” Rồi hắn cười rũ

ra. Tớ giữ khư khư cái râu hổ đó, trống ngực đập thình thịch. Cả đời

mong nó, không ngờ lại kiếm được dễ dàng đến thế! tớ ngắm nghía vật báu

trong tay, quả nhiên nó cong queo, phía đầu màu vàng y như ông Hà nói.

Cầm sợi lông trong tay, tớ cảm thấy cổ tay tê tê, báu vật có khác, nặng

ra phết! Hắn che miệng, vừa cười vừa nói: “Soi xem nào, xem em là phượng hoàng hay là chim sẻ?” Ông Hà nói đằng ấy là bạch hổ! Mặt hắn biến sắc, giận dữ quát: “Quả nhiên là cái lão chết tiệt ấy chõ mõm vào! Mai bảo

cha nuôi tóm lão lên huyện nện cho hai trăm gậy, cho lão nếm mùi “quả

roi”!

Tớ cầm sợi râu hổ, đăm đăm nhìn vợ tớ dưới ánh đèn. Tim tớ

đập loạn xạ, cổ tay run lên. Trời ạ, con rất muốn nhìn thấy bản tướng

của vợ con. Hắn là hóa thân của con vật nào nhỉ? Lợn, chó, thỏ, dê, cáo, nhím? Con vật nào cũng được, nhưng đừng là rắn. Từ bé tớ đã sợ rắn, lớn lên càng sợ, giẫm phải cái nùi rơm, tớ gật bắn mình cao ba thước. Mẹ tớ bảo, rắn thường biến thành người đẹp, đa phần các cô gái đẹp là do rắn

biến thành! Anh chàng nào ngủ cùng người đẹp vốn là rắn biến thành, sớm

muộn sẽ bị hút hết não tủy. Xin trời phù hộ, vợ con là gì biến thành

cũng được, cóc nhái, thạch sùng cũng được, nhưng đừng có là rắn. Nếu là

rắn thì con xin nhặt nhạnh đồ nghề, chạy không ngoái cổ! Vợ tớ cố ý khêu bất thật cao, hoa đèn to như hoa thạch lựu, căn buồng sáng trưng! Tóc

hắn đen nhánh như được bôi một lớp dầu. Trán hắn bóng lộn, có thể so với bụng ông Di Lặc. Lông mày cong cong như hai lá liễu. Mũi hắn trắng ngà

như được đẽo gọt từ ngó sen, cặp mắt long lanh, con ngươi như trái nho

chín chìm trong lòng trắng trứng. Miệng hắn hơi rộng, môi không tô son

mà đỏ, hai mép cong vắt như củ mã thầy. Tớ nhìn mỏi mắt mà không thấy vợ tớ là hóa thân của con vật nào!

Vợ tớ bĩu môi, hỏi mỉa:

- Có thấy gì không? Em từ con vật nào biến thành? Nói đi chứ!

Tớ lắc đầu, bâng khuâng, trả lời không nhìn thấy gì. Bảo bối này trong tay tớ sao lại trở nên mất thiêng?

Hắn giơ một ngón tay dí vào đầu tớ, nói:

- Anh bị ma ám rồi! Sợi lông đã hủy hoại cuộc đời anh. Mẹ anh chẳng qua

kể chuyện cho vui, còn anh thì lại cho đó là thực. Giờ còn tin nữa hay

thôi?

Tớ lắc đầu, nói đằng ấy không đúng! Mẹ tớ không bao giờ lừa tớ. Ai cũng có thể lừa tớ, riêng mẹ tớ thì không.

- Vậy sao anh cầm râu hổ trong tay, lại không nhìn thấy em từ con vật nào biến thành? – Hắn nói. Em không cần râu hổ cũng biết kiếp trước anh là

con lợn, một con lợn ngu xuẩn to đùng!

Tớ hiểu hắn đang kiếm cách chửi tớ, không có râu hổ trong tay thì hắn không thể nhìn thấy bản

tướng của tớ là lợn. Nhưng vì sao tớ có râu hổ trong tay lại không nhìn

thấy bản tướng của hắn? Vật báu này tại sao không linh nghiệm nữa? Thôi, hỏng rồi! Bác Hà nói rằng, nếu gọi tên nó ra thì nó sẽ mất thiêng. Vừa

nãy mình lỡ miệng gọi tên nó. Cực ơi là cực! Ngu quá, cái vật báu mãi

mới kiếm được, hỏng mất rồi!

Tớ đứng ngây ra, tay vẫn cầm cái râu hổ, nước mắt đầm đìa.

Thấy tớ khóc, vợ tớ thở dài, nói:

- Chẳng biết khi nào anh hết ngố? Hắn nhổm dậy, cướp lấy chiếc râu hổ

trong tay tớ, thổi phù một cái, chiếc râu hổ bay mất tăm. Ôi, báu vật

của tớ…! Tớ òa khóc. Hắn quàng cổ tớ, dỗ dành:

- Thôi, thôi, đừng ngốc nữa! Để em ôm anh ngủ một giấc! Tớ vùng vẫy thoát ra. Ôi, râu hổ của tớ, râu hổ của tớ! Tớ giơ cả hai

tay sờ soạng trên chiếu tìm chiếc râu hổ. Tớ hận hắn, tớ căm hắn! Trả

đây, trả đây! Đền tớ đây! Tớ vừa khóc, vừa chửi, vừa tìm chiếc râu. Hắn

đứng im như phỗng nhìn tớ, hết lắc đầu lại thở dài. Cuối cùng, hắn nói,

không phải tìm nữa, đây rồi! Tớ mừng ra mặt, đâu? Hắn dùng ngón trỏ và

ngón cái kẹp chặt sợi râu hổ loăn xoăn, đầu sợi màu vàng kim, thả vào

tay tớ, bảo, giữ cẩn thận, đừng để mất lần nữa lại oán em! Tớ cầm chắc

sợi râu, dù không thiêng nhưng vẫn là báu vật! Nhưng sao nó lại không

thiêng nữa nhỉ? Thử lần nữa xem nào. Tớ lại nhìn như đóng đinh vào vợ,

nghĩ bụng, chỉ cần nó vẫn thiêng, vợ tớ là rắn cũng được. Nhưng vợ tớ

vẫn vợ tớ, chẳng là con gì cả!

Vợ tớ bảo:

- Anh

ngố, nghe em nói đây, câu chuyện mẹ anh kể, mẹ em cũng đã kể cho em

nghe. Bà nói, không phải lúc nào cai râu hổ cũng thiêng, chỉ những lúc

nguy cấp nó mới thiêng. Nếu không, phiền phức không để đâu cho hết. Đâu

đâu cũng toàn là súc vật, sống thế nào được? Em bảo này, anh cất kỹ cái

bả


Pair of Vintage Old School Fru