Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324681

Bình chọn: 9.00/10/468 lượt.

ủa hắn lổn nhổn như gà

đẻ trứng. Hắn nói:

- Giáp Con, anh nhìn rõ chưa? Bố anh là hóa thân của con vật nào? Sói, hổ hay rắn độc?

Tớ trông thấy cái cổ đầy vẩy bạc của hắn thoắt cái vươn dài ra, áo hồng

quần lục trên người hắn đổi màu như da kỳ đà. Hắn giương cặp nanh nhọn

hoắt, gần như chạm vào mặt tớ. Mẹ ơi, tớ kinh hoàng vội nhảy giật lùi.

Rồi thì trong tai vang lên một tiếng bụp, mắt nảy đom đóm, tớ sùi bọt

mép, ngất xỉu… Về sau, hắn bảo tớ mắc chứng động kinh, bậy, tớ chưa bao

giờ bị choáng, nói gì đến động kinh! Rõ ràng là tớ sợ hắn, cứ lùi, lùi

mãi, ngã ngửa, gáy đập phải ngưỡng cửa, trên ngưỡng có một cái đinh. Cái đinh đâm thủng đầu tớ, thế thôi.

Tớ nghe từ nơi rất xa, có một phụ nữ gọi tớ:

- Giáp Con, Giáp Con… không rõ là tiếng mẹ hay tiếng vợ tớ. Tớ cảm thấy

đau đầu kinh khủng, muốn mở mắt ra nhưng hai mi dính chặt không mở được. Tớ ngửi thấy mùi thơm, tiếp đó, lại ngửi thấy mùi cỏ úa, tiếp đó lại

ngửi thấy mùi thum thủm của lòng lợn luộc. Rất cố chấp, tiếng gọi cứ rót vào tai tớ:

- Anh Giáp ơi, anh Giáp! Bỗng một khối nước lạnh giội thẳng lên đầu tớ, lập tức tớ tỉnh lại.

Tớ mở mắt, thoạt tiên thấy các màu xanh đỏ tím vàng như màu sắc cầu vồng

bay loạn xạ. Tiếp theo, mắt chói vì ánh nắng, rồi nhìn thấy một khuôn

mặt trái xoan bự phấn cúi sát mặt tớ. Đó là khuôn mặt vợ tớ. Tớ nghe hắn nói:

- Anh Giáp, anh làm em sợ quá! Tớ thấy bàn tay hắn đẫm mồ

hôi. Hắn cố sức kéo tớ khỏi vũng nước. Đầu ong ong, tớ hỏi, đây là đâu?

Hắn đáp:

- Ngốc ạ, còn ở đâu nữa? Nhà mình đấy thôi!

Nhà

mình, tớ nhíu mày đau khổ, chợt nhớ lại tất cả. Trời ơi, tớ không cần

cái râu hổ ấy nữa, không cần nữa. Tớ sẽ ném nó vào lửa. Hắn cười nhạt,

ghé sát tai tớ thì thầm: Ngốc ơi là ngốc, anh tưởng nó là râu hổ thật à? Nó là cái lông trên người em. Tớ lắc đầu, đầu đau, đau khủng khiếp!

Không phải, trên người đằng ấy làm gì có cái lông như thế? Mà dù cái

lông ấy là của đằng ấy, thì sao cầm nó, tớ vẫn nhìn được bản tướng của

đằng ấy? Khi không cầm nó trong tay, tớ vẫn nhìn được bản tướng của bố

tớ? Hắn tò mò hỏi:

- Vậy anh nhìn thấy em là con gì? Tớ nhìn

khuôn mặt trắng trẻo, nhìn chân nhìn tay hắn, ngó sang ông bố hình người dáng báo trên ghế thái sư, y như vừa tỉnh giấc mơ. Có lẽ tớ nằm mơ, mơ

thấy đằng ấy là một con rắn, mơ thấy bố tớ là một con báo đen. Hắn cười

bí hiểm:

- Có lẽ em là con rắn! Kỳ thực em đúng là một con rắn! – Mặt hắn bỗng dài ra, mắt xanh lè – Nếu là rắn – hắn nói, giọng hằn học – em chui luôn vào bụng anh. Mặt hắn càng dài ra, những vẩy lấp lánh trên cổ lại xuất hiện. Tớ vội bưng mặt, gào to:

- Đằng ấy không phải là rắn, đằng ấy là người!

Giữa lúc ấy, cổng nhà tớ bật tung. Tớ trông thấy hai tên công sai hồi nãy bị bố tớ xua đuổi, giờ đã là hai

con sói xám quần áo hẳn hoi, tay tì đốc gươm, chia nhau đứng hai bên

cổng. Tớ bị choáng vì sợ, vội nhắm tịt mắt, hy vọng dùng cách đó để cứu

mình ra khỏi cơn ác mộng. Khi mở mắt ra, thấy về cơ bản mặt họ đã là mặt người, nhưng tay họ mọc đầy lông dài màu xám, ngón cong như lưỡi câu,

tớ đau xót mà nghĩ rằng, cái lông trên người vợ tớ lợi hại hơn nhiều

chiếc râu hổ thần thông quảng đại kia! Chiếc râu hổ thì khi anh nắm

chặt, nó mới phát huy thần lực, còn cái lông của vợ tớ chỉ cần sờ vào

nó, là ma lực của nó đã bám dính lấy anh, cho dù anh giấu kỹ nó hay vứt

bỏ nó, anh còn nhớ nó hay đã quên nó!

Sau khi hai tên công sai

đứng gác hai bên cổng, cỗ kiệu bốn người khiêng đã hạ xuống mặt đường đá xanh, ngay trước cổng nhà tớ. Bốn phu kiệu, tất nhiên bản tướng của họ

là lừa, tuy đôi tai đã giấu trong chiếc mũ ống, nhưng điệu bộ của họ thì thật độc đáo: chân trước vịn đò kiệu, mép sùi bọt trắng, thở phì phò.

Xem ra, họ chạy nước rút thì phải, bụi bám đầy ủng. Viên thơ lại họ Điêu phụ trách hình danh – người ta gọii lão là Viên Phu tử, bản tướng của

lão là con nhím mõm nhọn – giơ vuốt trước màu phấn hồng vén góc rèm lên. Tớ nhận ra đó là kiệu của Tiền đại nhân. Tiểu Khuê nhổ nước bọt vào cái kiệu này mà gặp đại họa. Tớ biết, người sắp chui ra khỏi kiệu chính là

Tiền đại nhân, bố nuôi của vợ tớ. Lý ra, bố nuôi của vợ cũng là bố nuôi

của tớ. Tớ rất muốn đi thăm ông ấy, nhưng vợ tớ chết thì chết không

chịu. Có trời chứng giám, quan lớn Tiền đối xử không bạc với nhà tớ, đã

miễn thuế cho nhà tớ mấy năm rồi. Nhưng ông lớn không nên vì một bãi

nước bọt mà đánh thằng Khuê gãy chân, thằng Khuê là bạn tốt của tớ. Nó

bảo, anh ngố Giáp này, ông lớn Tiền cho anh cái mũ màu lục, sao không

đội? Tớ về nhà hỏi vợ, vợ ơi vợ, thằng Khuê nói là quan lớn Tiền cho tớ

cái mũ màu lục, nó thế nào? Sao đằng ấy không cho tớ xem? Hắn mắng tớ:

- Anh ngốc, Khuê là thằng mất dạy, không cho anh chơi với nó nữa! Anh còn với nó là em không ôm anh ngủ nữa đâu. Sau đó chưa đầy ba hôm, thằng

Khuê bị đánh gãy chân. Vì một bãi nước bọt mà đánh gãy chân người ta,

quan lớn Tiền kể cũng hơi ác, hôm nay đến đây, để xem ông là giống vật

nào biến thành?

Tớ trông thấy cái đầu hổ trắng to bằng gốc liễu

thò ra ngoài kiệu. Trời ạ, thì ra quan lớn Tiền là do hổ biến thà


pacman, rainbows, and roller s