
nh.
Thảo nào mẹ tớ bảo, nhà vua là do rồng biến thành, quan to là do hổ biến thành. Bạch hổ đội mũ màu lam, mặc quan phục màu đỏ, ngực thêu hai quái điểu màu trắng, chim không phải chim, vịt không phải vịt. Ông bề thế
hơn bố tớ, ông là con hổ béo, bố tớ là con báo gầy. Ông mặt trắng như
mâm bột, bố tớ đen như hòn than. Ông xuống kiệu, khệnh khạng bước vào
cổng, đúng là dáng đi của hổ! Lão nhím chạy vượt lên, lớn tiếng thông
báo:
- Tri huyện Tiền đại nhân đã tới!
Lão hổ và tớ chạm trán, lão vằn mắt nhìn tớ, tớ sợ quá nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng lão:
- Triệu Tiểu Giáp phải không?
Tớ vội khom người trả lời vâng, kẻ hèn mọn này là Giáp Con.
Nhân lúc tớ nhắm mắt, lão đã giấu được một nửa bản tướng của lão, chỉ còn
cái đuôi vẫn thò vạt áo sau, kéo lê dưới đất, bám đầy bụi và nước bẩn,
thể nào cũng dụ bọn nhặng xanh đến cho mà xem! Vừa nghĩ như vậy, lũ
nhặng đậu trên tường đã bay lên vù vù, xông tới. Chúng đậu trên đuôi, cả trên mũ, tay áo, cổ áo của ông lớn. Ông lớn giọng hòa nhã:
- Giáp Con, vào báo có bản quan tới gặp.
Tớ bảo, mời quan lớn cứ vào, bố tui biết cắn người đấy!
Viên thơ lại vội thu hồi bản tướng nhím của lão, trợn mắt quát:
- Tiểu Giáp to gan! Dám không vâng lời quan lớn, mau vào gọi cha ngươi ra đây!
Quan lớn Tiền giơ tay ngăn cơn thịnh nộ của viên thơ lại, khom người bước
vào trong nhà. Tớ vội vào theo để xem giây phút gặp gỡ giữa hổ và báo.
Tớ rất muốn họ lập tức trở thành kẻ thù của nhau, gầm gừ, dựng lông gáy
lên, tia mắt xanh biếc, răng trắng nhởn. Hổ trắng nhìn chằm chằm báo
đen, báo đen nhìn chằm chằm hổ trắng; hổ trắng lượn quanh báo đen, báo
đen lượn quanh hổ trắng, không bên nào chịu lép. Mẹ tớ bảo, nói chung
thú dữ vào trận, con nào cũng gầm ghè diệu võ giương oai, trước tiên áp
đảo đối phương bằng khí thế. Chỉ cần một bên tỏ ra khiếp nhược, cụp tai, kẹp đuôi giữa hai chân, mắt nhìn xuống thấp, là bên kia ào lên ngoạm
vài miếng là quị. Chỉ sợ hai bên đều căng, không ai nhường ai, chắc chắn không thoát khỏi một cuộc ác chiến. Không đánh không hay, ác chiến mới
hay. Tớ rất mong bố tớ và Tiền đại nhân nổ ra cuộc chiến giữa hổ và báo, không ai nhường ai. Tớ trông thấy họ vờn quanh nhau, càng vờn càng
nhanh, bố như một làn khói đen, Tiền đại nhân như một làn khói trắng, từ trong nhà chuyển ra ngoài sân, từ trong sân chuyển ra ngoài đường, xoay tít hoa cả mắt, xoắn lại thành con quay, cuối cùng, hai bên nhập làm
một, trong đen có trắng, cuộn thành một quả trứng; trong trắng có đen,
bện thành sợi dây thừng. Từ đông cuộn sang tây, từ nam cuộn lên bắc, lúc cuộn lên mái nhà, lúc cuộn xuống giếng sâu. Bỗng một tiếng “ngoao” vang lên như trời long đất lở, cuối cùng, được thua đã được trờ đất định
đoạt. Tớ trông thấy con hổ trắng và con báo đen cách nhau hơn một
trượng, ngồi kiểu chó chực, thè lưỡi liếm vết thương bên vai. Cuộc chiến giữa hổ báo, tớ xem mà đầu váng mắt hoa, thót tim thót bụng, mồ hôi
cùng mình. Nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Lúc hai người xoắn lấy nhau,
tớ rất muốn giúp bố một tay, nhưng không sao thực hiện được.
Tiền đại nhân căm giận nhìn bố tớ, trên mặt nở nụ cười khinh miệt. Bố tớ căm giận nhìn Tiền đại nhân , trên mặt nở nụ cười khinh miệt. Bố tớ thật sự coi khinh viên tri huyện, kẻ đã đánh thằng Khuê sống dở chết dở. Bố tớ
thật sự là báo, là lừa, là trâu! Hai người ánh mắt giao nhau, như gươm
đao chạm nhau tóe lửa, “lốp bốp” tàn lửa bắn vào mặt tớ, phỏng lên mấy
chỗ. Hai người đấu mắt, không ai chịu nhìn đi nơi khác. Tim tớ cứ thập
thò ở cổ, há miệng là nó vọt ra, rơi xuống đất biến thành thỏ đồng cụp
đuôi chạy trốn, chạy ra khỏi sân, chạy trên đường phố, chó đuổi theo,
thỏ chạy càng nhanh, chạy đến dốc Nam, dừng lại ăn cỏ. Cỏ gì? Cỏ mật, ăn thật no, ăn thật nhiều, ăn bấy nhiêu, rồi quay lại. Tớ trông thấy hai
vị hổ báo đang lên gân, móng vuốt từ từ giương ra, nhảy xổ vào nhau,
xoắn chặt lấy nhau bất cứ lúc nào. Giữa lúc gay cấn đó, vợ tớ từ buồng
trong bước ra, hương thơm sực nức, nụ cười trên mặt như đóa hoa hồng,
lớp cánh lớp đài nở bung từng đợt. Eo hắn xoắn lại xoắn, mềm như sợi dây thừng. Bản tướng của hắn chỉ lộ ra một thoáng, rồi lại lẩn sau lớp da
vừa trắng vừa mịn vừa thơm vừa ngọt. Vợ tớ õng ẹo, quì xuống, cất giọng
ngọt hơn mật, chua hơn dấm:
- Dân nữ Tôn Mi Nương bái kiến tri huyện đại nhân!
Vợ tớ vừa quì xuống, lập tức quan lớn Tiền nhũn ra. Ngài liếc ngang, bắt
chước tiếng ho của con sơn dương bị trúng phong “khậc khậc khậc, khậc
khậc khậc”, rõ ràng là giả vờ, tớ tuy ngố, nhưng vẫn nhận ra. Liếc sang
chỗ vợ tớ, ngài không dám nhìn thẳng, không dám ngừng lại lâu, cái nhìn
lấm lét, nhảy cóc như bọ ngựa va phải bức tường. Mặt ngài co rúm trông
thật thảm hại, không hiểu vì ngượng hay vì sợ. Ngài nói như liên thanh
“Miễn lễ miễn lễ, đứng dậy đứng dậy”. Vợ tớ đứng lên, nói:
- Nghe tin quan lớn bắt cha tui giam trong đại lao, được người Tay ban thưởng
hậu hĩ, tui đã chuẩn bị rượu thịt đến mừng quan lớn.
Tiền đại nhân cười gượng, ậm ừ một lúc mới trả miếng:
- Bản quan ăn lộc triều đình, đâu dám không tận t