
o bối ấy đi, thì nó mới thiêng.
Đằng ấy nói thật chứ, không lừa tớ chứ?
Hắn gật đầu:
- Anh là người chồng thân yêu của em, em nỡ lòng nào lừa dối anh!
Tớ tin lời hắn, tìm miếng vải điều bọc cái râu hổ lại, cuốn chỉ xung quanh không biết bao nhiêu vòng rồi nhét vào kẽ nứt trên tường, giấu kỹ.
Bố tớ ghê gớm thật, dám đuổi thẳng cổ hai tên công sai do Tiền đại nhân
phái đến. Bố tớ chưa biết Tiền đại nhân ghê gớm như thế nào, nhưng tớ
thì tớ biết. Tiểu Khuê người phường Đông Quan nhổ nước bọt vào kiệu của
ông ta, liền bị hai tên công sai xích tay bằng xích sắt, lôi đi. Nửa
tháng sau, bố Tiểu Khuê nhờ được người đứng ra bảo lãnh, bán đi hai mẫu
ruộng mới chuộc được Tiểu Khuê ra, nhưng anh ta đã chân dài chân ngắn đi cà nhắc, ngón chân bấm đất vẽ thành một dấu phẩy. Mọi người gọi anh ta
là Tây, vì những dấy phẩy vẽ trên đường giống như chữ Tây. Từ đó, hễ ai
trước mặt Tiểu Khuê nhắc đến Tiền đại nhân, là anh ta ngất xỉu, sùi bọt
mép. Tiểu Khuê đã nếm mùi lợi hại của Tiền đại nhân, nói gì nhổ nước bọt vào kiệu, mà chỉ cần trông thấy kiệu của Tiền đại nhân là anh ta ôm đầu chạy trốn. Bố, chuyện hôm nay của bố hơi rắc rối đấy! Những chuyện khác thì con ngốc, nhưng chuyện của Tiền đại nhân thì con không ngốc chút
nào. Tuy rằng vợ con là con nuôi của ông ta, nhưng ông ta thuộc loại mặt sắt đen sì, bắt luôn cả bố vợ con là người không tranh hơn kém với ai,
thì làm sao ông ta tha cho bố?
Có điều, tớ cũng đã thấy, bố tớ
chẳng phải tay vừa. Bố tớ không phải bố đậu phụ, mà là bố kim cương. Bố
tớ là dân từng trải ở kinh thành, đầu người rụng dưới lưỡi đao của bố
phải lấy xe mà chở, dùng thuyền mà tải. Bố tớ đọ với quan lớn Tiền thì
đúng là cuộc đọ sức giữa rồng và hổ, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!
Trong lúc cấp bách như thế này, tớ chợt nhớ tới chiếc râu hổ. Thực ra,
tớ chưa lúc nào dám quên báu vật của tớ. Vợ tớ bảo nó là bùa hộ mệnh cho tớ, giắt nó trong người là chuyển dữ hóa lành! Tớ vội trèo lên giường
lấy cái gói vải trong kẽ tường, mở ra cầm cái râu lên, cảm thấy nó đang
cựa quậy trong tay y như cái nọc con ong mật, cắm vào lòng bàn tay.
Một con bạch xà mình to bằng cái thùng gánh nước đứng trước giường, vươn
đầu về phía tớ, lưỡi màu đỏ tía, miệng đỏ chót, tứ đó phát ra tiếng nói
của vợ:
- Giáp Con, anh định làm gì vậy?
Trời ơi,
rõ ràng ông trời biết con sợ rắn, vậy mà ông cứ bắt vợ con phải là rắn.
Bản tướng vợ tớ là bạch xà, vậy mà tớ ngủ cùng hắn mười mấy năm, không
biết hắn là rắn. “Bạch xà truyện”, nhớ ra rồi, năm xưa vợ tớ trong ban
hát từng sắm vai Bạch Xà, tớ trở thành Hứa Tiên. Sao hắn chưa hút não
tủy của mình nhỉ? Vợ tớ chưa phải là con rắn hoàn chỉnh, chỉ cái đầu là
rắn, còn lại vẫn là người: chân, tay, hai vú và tóc trên đầu. Nhưng như
vậy cũng đã đủ khiến tớ chết khiếp! Tớ vứt cái râu cầm bỏng tay đi. Chỉ
một thoáng vậy thôi, mà khắp người đổ mồ hôi đầm đìa.
Vợ nhìn tớ
cười nhạt. Vừa thấy bản tướng của hắn, nên giờ đây tớ cảm thấy hắn xa lạ nên hơi sợ. Con bạch xà béo núc ẩn trong mình hắn, sẵn sàng phá vỡ cái
vỏ mỏng tang chui ra bất cứ lúc nào. Có lẽ hắn biết tớ đã nhìn rõ bản
tướng của hắn, nên nụ cười trên mặt hắn có vẻ giả tạo và gượng gạo. Hắn
hỏi:
- Anh nhìn thấy chưa? Em do con gì biến thành?
Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên thâm hiểm, hai con mắt tuyệt đẹp trở nên vừa xấu vừa dữ, đúng là mắt của loài rắn!
Tờ cười gượng để che giấu sợ hãi. Môi tớ run, da mặt như có kiến bò, chắc chắn là bị hắn phun nọc độc. Tớ lắp bắp:
- Không thấy, không thấy gì cả!…
- Anh nói dối – Hắn lạnh lùng nói. – Chắc chắn là anh đã nhìn thấy cái gì – Hắn thở ra một luồng khí lạnh và tanh tưởi, đúng là hơi thở của rắn,
phả vào mặt tớ.
- Nói thật đi, em là con vật nào biến thành?
Nụ cười kỳ quặc đọng trên mặt hắn, những gì như vẩy lấp lánh dưới da mặt
hắn. tớ không thể nói thật. Nói thật là tự hại mình. Bình thường tớ là
thằng ngốc, nhưng lúc này tớ không ngốc chút nào, tớ chẳng nhìn thấy gì
cả, thật đấy! Anh không bịp nổi em đâu, Giáp Con, anh không biết nói
dối, mặt anh đỏ lên rồi kìa, mồ hôi túa ra rồi. Nói mau, em là con hồ ly hay là con chuột chù? Nếu không, em là con lươn trắng! Lươn trắng là
chị em họ với rắn trắng, sát nút rồi, đang bủa vây mình đây! Tớ quyết
không bị mắc lừa, trừ phi hắn tự nhận mình là rắn, còn tớ thì không bao
giờ ngốc nghếch nói ra cái điều ấy. Nếu tớ bảo tớ trông thấy hắn là rắn, thì lập tức hắn hiện nguyên hình, ngoác miệng rộng bằng cái chậu nuốt
chửng mình! Không, hắn biết tớ có dao, tớ sẽ rạch bụng chui ra, hắn cũng không sống nổi. Hắn sẽ khoan thủng đầu tớ một lỗ bằng cái răng có nọc
độc cứng như cái mỏ của con gõ kiến, sau đó hắn sẽ hút cạn óc tớ. Hút
cạn óc xong, hắn hút tiếp tủy của tớ, rồi sau đó hút máu tớ, biến tớ
thành một cái túi da bọc xương! Đừng có mà nằm mơ! Đằng ấy có dùng kìm
cũng đừng hòng cạy được miệng tớ! Mẹ tớ đã khuyên tớ: ba không, hỏi gì
cũng không biết, thần tiên cũng chịu phép! Thật mà, chẳng nhìn thấy gì
cả! Bỗng hắn thay đổi nét mặt, bật cười khanh khách. Cùng với tiếng
cười, phần rắn trên mặt ít đi