
nhiều biết rộng, chắc có nghe nói về chiếc râu hổ? Bác biết làm thế nào để kiếm được nó? Ông ta cười, bảo tớ:
- Giáp ơi là Giáp, cậu ngố quá đấy! Cậu bán thịt ở đây, còn vợ cậu thì đang ở đâu?
- Vợ tui đem thịt chó đến chỗ quan lớn Tiền – cha nuôi của cô ấy.
Ông Hà nói:
- Ta thấy đem thịt người đến thì có. Vợ cậu trắng nõn, thịt thơm phải biết!
- Bác đừng đùa, nhà tui chỉ bán thịt lợn, thịt chó, có đâu thịt người mà
bán? Vả lại, Tiền đại nhân không phải là hổ, sao lại ăn thịt vợ tui? Nếu ông ấy ăn thịt vợ tui thì đã ăn từ lâu rồi, vợ tui đâu còn sống đến
giờ.
Ông Hà mỉm cười ranh mãnh:
- Tiền đại nhân không phải là bạch hổ, mà là thanh long. Vợ cậu là bạch hổ.
Bác Hà lại nói lung tung rồi! Bác lại không có cái râu hổ, làm sao nhìn thấy bản tướng của Tiền đại nhân và vợ tui? Bác Hà nói:
- Cậu ngốc, rót cho ta bát rượu, ta sẽ chỉ cho cậu nơi có chiếc râu hổ.
Tớ vội rót cho ông ta một bát rượu đầy có ngọn, giục ông ta nói mau.
Ông bảo, cậu biết đấy, đó là của quí, bán được nhiều tiền lắm. Tớ bảo, tui
muốn có cái râu hổ không phải để bán lấy tiền, mà để chơi. Bác thử nghĩ, cầm cái râu hổ trong tay đi trên phố, trông thấy bọn súc vật áo quần mũ mãng nói tiếng người, hay thật đấy! Ông Hà hỏi:
- Cậu thật tình muốn có cái râu hổ chứ?
Thậ, rất muốn, ngay cả khi ngủ cũng mê thấy nó. Vậy được, cậu hãy thái cho
ta một đĩa thịt, ta sẽ mách cho cậu. Bác Hà, chỉ cần bác cho biết kiếm
cái râu hổ ấy ở đâu, bác ăn hết cả con chó tui cũng không lấy tiền, một
xu cũng không lấy. Tớ thái thịt chó cho ông ta, rồi nhìn ông, chờ đợi.
Ông Hà khoan thai nhấp từng ngụm rượu, nhai từng miếng thịt, nói chậm
rãi: Cậu ngố cần cái râu hổ thật à? Bác Hà, rượu thịt tui đã cho bác
rồi, nếu không mách là bác lừa tui, về nhà tui sẽ mách vợ tui, khinh tui thì được chứ khinh vợ tui thì khó đấy! Vợ tui chỉ một cái dẩu mỏ là bác bị lôi lên huyện, gậy nện tới tấp với mông! Ông Hà thấy tui đưa vợ ra,
vội bảo:
- Cậu Giáp, cậu Giáp thân mến, ta sẽ mách cho cậu, nhưng cậu phải thề, không nói ta bảo cậu, ngay cả với vợ cậu cũng vậy. Nếu
không, dù có, râu hổ cũng mất thiêng!
- Được được! Tui sẽ không
nói với bất cứ ai, kể cả vợ. Thề rằng, tui mà nói với ai thì vợ tui sẽ
đau bụng. Ông Hà nói, mẹ cái thằng! Thề với thốt gì thế? Vợ cậu đau bụng thì liên quan gì đến cậu? Sao lại không liên quan? Vợ tui đau bụng thì
tui đau xót lắm, tui buồn đến phát khóc! Ông Hà nói:
- Vậy ta cho cậu biết nhé – Ông ta nhìn ra phố như sợ có ai nghe thấy. Mưa rào rào,
nước giọt gianh chảy như một tấm rèm màu trắng. Tớ giục, ông ta bảo:
- Cẩn thận vẫn hơn, để người khác nghe thấy là không lấy được râu hổ. Ông chồm người qua bàn, ghé sát cái miệng nóng hôi hổi vào tai tớ, thì
thào:
- Vợ cậu ngày nào cũng đến nhà Tiền đại nhân. Giường của
ngài có trải tấm da hổ. Đã có da hổ, lo gì không có râu hổ? Hãy nhớ cho
kỹ, cậu nhờ vợ cậu lấy cho một sợi loăn xoăn màu vàng kim, sợi ấy mới
thiêng! Những sợi khác không thiêng.
Khi vợ tớ đưa thịt trở về,
trời tối đen như mực. Sao giờ đằng ấy mới về? Hắn vừa cười vừa nói: “Anh đại ngốc ơi, em phải cho ngài ăn từng miếng cho đến hết. Với lại, trời
mưa chóng tối. Sao anh không châm đèn?”. Đằng ấy không thêu thùa, tớ
không đọc sách, thắp đèn để làm gì? Hắn bảo: “Anh Giáp tính toán ra
phết! Giàu nghèo chi một đọi đèn, huống hồ nhà mình không nghèo! Cha
nuôi nói rồi, từ năm nay trở đi, sẽ miễn thuế cho mình. Anh cứ yên tâm
đốt đèn lên”. Tớ đánh lửa châm vào đĩa đèn dầu lạc, hắn lấy trâm cài đầu khêu bấc đèn, căn buồng sáng lên như dịp Tết. Dưới ánh đèn mặt hắn đỏ
hồng, mắt long lanh như vừa uống nửa cân rượu. Đằng ấy uống rượu phải
không? Hắn nói: “Mũi thính như mũi mèo đói ấy! Cha nuôi sợ đi đường
lạnh, đưa chỗ rượu thừa trong be cho uống… Đừng quay lại, em thay quần
áo bị ướt đây”. Thay làm gì, chui luôn vào chăn có hơn không! “Ý hay
đấy!” – Hắn cười khúc khích: “Ai dám bảo Giáp Con nhà ta ngốc? Khôn ra
phết!”. Hắn cởi quần áo, vứt từng cái vào chậu giặt, trắng phau như con
lệch vừa lên khỏi mặt nước, nhảy một phát lên giường, nhào một cái chui
luôn vào chăn. Tớ cũng tụt quần, mông trần như khỉ chui vào theo. Hắn
cuộn chăn quanh người, bảo: “Anh đừng quấy rầy em. Làm lụng suốt ngày,
xương cốt như muốn long ra!”. Tớ không quấy đằng ấy, nhưng đằng ấy phải
kiếm cho tớ cái râu hổ. Hắn cười rúc rích: “Anh ngố, kiếm râu hổ cho anh ở đâu?”. Hôm nay có người bảo tớ, đằng ấy có thể kiếm được râu hổ. “Ai
bảo anh?” Không cần biết là ai bảo. Tớ cần một sợi loăn xoăn, phần đầu
có màu hoàng kim. Hắn đỏ bừng mặt, rủa: “Thằng mất dạy nào bày cho anh
đấy? Em phải lột da nó làm trống! Đứa nào lỡm anh, đứa nào?”. Đằng ấy có giết tớ cũng chẳng nói. Tớ đã lấy bụng đằng ấy ra thề rồi! Tớ thề là
nếu tớ để lộ ra thì bụng đằng ấy đau! Hắn lắc đầu: “Anh ngố, mẹ anh trêu anh cho vui đấy. Anh thử nghĩ, làm gì có chuyện ấy trên đời!” Ai cũng
đánh lừa được tớ, vậy mẹ tớ đánh lừa tớ làm gì? Tớ muốn có cái râu hổ đó cả nửa đời người rồi. Tớ van đằng ấy hãy kiếm cho tớ một cái. Hắn nổi
cáu, thở phì phì: “Kiếm đâu bây gi