
, phần người nhiều lên, cơ bản đã là hình
người. Thân hình mềm mại, hắn trườn ra cửa, ngoảnh đầu bảo, anh đem theo bảo bối, soi xem ông bố bốn mươi bốn năm chặt đầu người của anh là do
con vật nào biến thành? Em đoán ông là con rắn độc, chắc chắn là như
thế! Lại nhắc đến rắn! Tớ biết hắn giở trò vừa ăn cướp, vừa la làng, mẹo vặt ấy làm sao đánh lừa được tớ!
Tớ nhét báu vật vào khe tường.
Giờ đây, tớ hối hận vì được báu vật. Con người ta biết in ít thôi thì
tốt, càng biết nhiều càng khổ, nhất là đừng biết gì về bản tướng của con người, biết rồi khó mà tiếp tục sống! Tớ đã trông thấy bản tướng của vợ tớ, hắn có tốt đến mấy cũng không còn là vợ nữa. Không biết hắn là do
một con rắn biến thành, tớ có thể thích thú ôm hắn mà ngủ. Biết là rắn
rồi, làm sao còn dám ôm mà ngủ? tớ không dám thấy bản tướng của bố tớ.
Người thân chẳng còn ai, vợ thì là một con rắn, chỉ còn mỗi bố.
Giấu xong vật báu, tớ trở lại phòng lớn. Cảnh tượng trước mắt khiến tớ giật
thót. Trời ạ, một con báo đen gầy guộc, ngồi chồm hổm trên cái ghế thái
sư bằng gỗ đàn hương của bố tớ. Con báo liếc nhìn tớ, ánh mắt rất quen
thuộc đối với tớ. Tớ biết, con báo đen này là bản tướng của bố tớ. Báo
đen há cái miệng rộng, động đậy hàm ria, nói:
- Con trai, bây giờ thì con đã biết, bố con là tên đao phủ hạng nhất của triều Thanh, được
đương kim Hoàng Thái Hậu ban thưởng! Tay nghề của ta không được thất
truyền!
Tớ sợ run lên. Trời ạ, chuyện gì thế này? Chuyện mẹ tớ kể về cái anh người Quan Đông ấy sau khi giấu kỹ cái râu hổ, lại nhìn thấy bản tướng của bố mẹ là người, bố anh không phải là ngựa, mẹ anh không
phải là chó nữa. Còn tớ thì đã giấu kỹ chiếc râu hổ, vậy tại sao bố tớ
vẫn là con báo đen? Chắc chắn tớ bị hoa mắt, hoặc giả hơi của báu vật
dính ở tay, vẫn thiêng? Chịu đựng vợ rắn đã quá đủ, thêm một ông bố báo
đen, mạch sống của tớ thế là tắc tị! Tớ hoảng hốt chạy ra sân, múc một
thùng nước giếng rửa tay, rửa mặt thật kỹ, cuối cùng, nhúng hẳn đầu vào
nước. Hôm nay, mới sáng sớm mà đã bao nhiêu là chuyện, làm cho đầu tớ
phình ra, mong rằng nhúng nước nó sẽ bé lại như cũ.
Rửa
ráy xong, tớ trở lại phòng lớn, vẫn thấy con báo đen ngồi trên ghế thái
sư bằng gỗ đàn hương chứ không phải bố tớ. Con báo nhìn tớ bằng ánh mắt
khinh thường, có ý rẻ rúng tớ là một thằng nửa người nửa gợm. Con báo
đội mũ quả dưa có tua đỏ che cái đầu có mái tóc lởm chởm, hai tai mọc
đầy lông, luôn cảnh giác dựng đứng hai bên mũ. Vài chục sợi ria cứng như dây thép, chĩa sang hai bên mép như ngạnh trê, cái lưỡi đầy gai rất
linh hoạt, hết liếm mép lại liếm mũi “roạt… roạt” rồi há miệng đỏ lòm ra ngáp. Con báo mặc áo dài, bên ngoài khoác áo chẽn hoa. Hai chân thò ra
khỏi tay áo dài đầy vuốt có những u đệm dày cộp, trông vừa quái đản vừa
tức cười, khiến tớ vừa buồn cười vừa muốn khóc. Hai bàn chân còn lần
tràng hạt nhoay nhoáy nữa chứ!
Mẹ tớ từng bảo, hổ lần tràng hạt giả làm người hiền! Còn báo đen lần tràng thì sao?
Tớ nhẹ nhàng bước giật lùi, thực tình tớ muốn bỏ chạy. Vợ là bạch xà, bố
là báo đen, rõ ràng không thể ở cái nhà này! Trong hai người, chỉ cần
một người thú tính nổi lên là tớ lãnh đủ. Dù họ còn nghĩ tới tình xưa
nghĩa cũ không nỡ ăn thịt tớ, nhưng sống mà cứ nơm nớp thì sao sống
được? Tớ nặn ra bộ mặt tươi cười để họ khỏi nghi. Một khi họ đã nghi, tớ sẽ chạy không thoát! Lão báo đen tuy không còn trẻ, nhưng hai chân sau
bắt chéo trên ghế thái sư còn săn lắm, có vẻ sức bật còn tốt, chỉ cần
một cú nhún, lão vọt cao hàng trượng là ít. Hàm răng lão tuy đã già
nhưng hai răng nanh thì vẫn như răng cưa thép, khẽ bập một phát là đứt
họng tớ. Cho dù tớ thoát khỏi lão báo đen, thì con bạch xà kia cũng
không tha tớ. Mẹ tớ đã bảo, rắn mà thành tinh, thì bằng nửa con rồng,
chạy nhanh như gió, hơn cả ngựa long câu. Mẹ tớ đã tận mắt trông thấy
một con rắn to bằng bắp tay, dài bằng chiếc đòn gánh, rượt đuổi một con
hươu nhỏ trên đồng cỏ. Con hươn nhảy vùn vụt, nhanh như tên bắn. Còn con rắn thì sao? Nửa thân trên thẳng đứng, cỏ hai bên rẽ ra rào rào, kết
cục là con rắn nuốt chửng con hươu! Vợ tớ to bằng cái thùng gánh nước,
hẳn phải to gấp nhiều lần con rắn mẹ tớ kể. Tớ có chạy nhanh hơn thỏ
cũng không lại tốc độ vùn vụt của hắn.
- Giáp Con, định đi đâu
vậy? Một giọng khàn khàn vang lên sau lưng tớ. Tớ ngoảnh lại, báo đen
hai chân trước tì lên tay vịn của ghế, hai chân sau chồm hổm trên nền
gạch màu xanh nhạt, nhìn tớ bằng cặp mắt nảy lửa. Trời ạ, lão báo đen
đang trong tư thế nhảy vọt, cú nhảy của lão mèng nhất cũng đến giữa sân. Giáp ơi Giáp, đừng cuống! Tớ tự nhủ, đánh bạo cười hì hì, vừa cười vừa
nói, bố, con ra cửa hàng bán thịt, thịt còn tươi thì vừa nặng cân vừa
đẹp mã. Báo đen cười nhạt:
- Con ơi, con chuẩn bị chuyền nghề, cũng vẫn là “giết”, nhưng giết lợn thì lụn bại, giết người thì nên người!
Tớ vẫn bước giật lùi, nói, đúng đấy bố ạ, từ nay con không giết lợn nữa, con sẽ học bố cách giết người.
Lúc này con bạch xà ngỏng đầu lên, những vẩy to bằng đồng tiền lấp lánh
trên cổ, khiếp quá! Cạch cạch cạch, tiếng cười c