
nhìn mặt trời, nói - Giờ này ông lớn làm việc ở phòng duyệt án, cái phòng kia kìa!
Nàng bước vào cổng, men theo lối đi thẳng tắp, qua khoảng sân đã từng có
cuộc đọ râu, rẽ vào sân của sáu phòng ban, rồi vòng qua hành lang phía
đông của đại sảnh. Những người gặp nàng đều giương mắt nhìn, vẻ tò mò.
Với tất cả bọn họ, nàng đều đáp lại bằng nụ cười quyến rũ, thế là họ
tinh thần phơi phới, thần hồn điên đảo. Bọn nha dịch nhìn không chớp eo
lưng uyển chuyển của nàng, miệng há hốc, nước miếng chảy ra. Họ đưa mắt
nhìn nhau, gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Đem thịt chó đến à, đúng, đem thịt chó đến. Ông lớn vốn thích khoản này. Đúng là một con chó cái thơm da
thơm thịt, béo chảy mỡ… Bọn nha dịch nghĩ đến chuyện khác, cười rúc
rích.
Bước vào sảnh Hai, nàng thấy tim đập thình thịch, miệng
khô, hai đầu gối bủn rủn. Chàng thơ lại trẻ tuổi dẫn đường dừng lại, hất hàm về phía cửa phía đông của sảnh Hai. Nàng quay lại định cảm ơn,
nhưng anh ta đã rút lui đến giữa sân. Nàng đứng trước phòng duyệt án,
hít thật sâu để dịu bớt sóng gió trong lòng. Từ sân sau sảnh Hai, mùi tử đinh hương thơm gắt ùa đến từng đợt, khiến đầu óc nàng quay cuồng. Nàng giơ tay vén tóc mai, sửa lại bông hồng nhung, rồi xuôi tay lần theo
đường chéo của vạt áo xuống tận gấu. Nàng kéo nhẹ cửa, tấm rèm màuu
thanh thiên thêu hai con cò trắng màu nhũ bạc, chắn tầm nhìn của nàng.
Nàng cảm thấy máu dồn về tim, nhớ lại hình ảnh hai con cò tình tứ bên
nhau ở khu đầm lầy. Nàng cắn chặt môi để khỏi bật tiếng khóc. Nàng không thể nói rõ cơn bão lòng là yêu hay là hận, là oán hay hờn, chỉ biết như muốn nổ tung lồng ngực. Nàng lùi lại mấy bước một cách khó nhọc, gục
đầu vào mặt tường mát lạnh.
Sau đó, nàng nghiến răng cố giữ
bình tĩnh, trở lại đứng trước rèm. Nàng nghe thấy tiếng giở sách loạt
soạt, tiếng va chạm vào dĩa, tiếp đó là tiếng ho khẽ. Cổ họng tắc nghẹn, nàng hít thở khó khăn. Đó là tiếng ho của ông lớn, người tình trong
mộng của nàng, đồng thời cũng là kẻ thù bề ngoài tỏ ra nhân từ, trong
lòng ác độc, kẻ thù đã vặt râu cha nàng. Nàng nhớ lại sự nhục nhã ê chề
của tình yêu đơn phương, nhớ lại lời răn dạy của bà Lã và phương thuốc
chất thải mà bà Lã cho nàng uống. Quân cường đạo, bây giờ tui mới hiểu
vì sao hôm nay tui đến đây, chẳng qua là mượn cớ báo thù cho cha để tự
đánh lừa mình. Kỳ thực, bệnh của tui đã vào xương tủy, kiếp này vô
phương cứu chữa. Tui cần có một lối thoát. Tui cũng biết con một anh
hát, vợ một tên đồ tể không lọt vào mắt xanh của quan huyện, cho dù tui
có nhào vào lòng ông, thì ông cũng đuổi tui ra. Tui chẳng hy vọng gì và
cũng không mong được cứu rỗi. Tui sẽ chết trước mặt ông hoặc để ông chết trước mặt tui, sau đó tui đi theo ông.
Để có đủ dũng khí bước
qua cái rèm, nàng cố khơi dạy lòng căm thù trong nàng. Nhưng lòng căm
thù của nàng chỉ như gió xuân khẽ đung đưa cành liễu, không có cơ sở,
không trọng lượng, chỉ cần một gợn giò là bay mất dạng. Mùi hoa đinh
hương khiến nàng choáng váng, bồn chồn không yên. Lúc này, bỗng có tiếng huýt sáo khe khẽ, ríu rít như chim vành khuyên, rất vui tai. Không ngờ
đường đường qua tri huyện mà huýt sáo miệng như một thiếu niên lãng tử!
Nàng cảm thấy một làn gió nhẹ mơn trớn, khắp người nổi da gà, trong đầu
lại mở ra một kẽ hở. Trời ơi, nếu không ra tay thì không còn dũng khí
nữa. Nàng phải thay đổi kế hoạch, lấy dao từ đáy làn cầm gọn trong tay.
Nàng định vào làm ngay, đâm trúng tim ông lớn rồi đâm vào tim mình. Để
máu của ông và máu của nàng cùng chảy. Nàng bạo lên, hất rèm bước vào,
tấm rèm thêu hai con cò khép ngay lại sau lưng nàng, che khuất luôn thế
giới bên ngoài.
Giữa phòng là chiếc bàn lớn, trên bày đủ văn
phòng tứ bảo, những bức tranh chữ treo trên tường, những giá gỗ để xó
nhà, trên giá là những bồn hoa, cửa sổ chan hòa ánh nắng. Tất cả những
cái đó sau khi cơn kích động qua đi, nàng mới nhìn thấy. Còn khi vén rèm bước vào, chỉ thấy mỗi ông lớn. Ông mặc thường phục, áo rất rộng, người hơi ngả trong ghế thái sư, hai chân đi tất bông trắng tinh thì gác lên
mặt bàn. Ông lớn giật mình, vội thả hai chân xuống, vẻ ngạc nhiên còn
đọng mãi trên khuôn mặt. Ông ngồi thẳng lên, đặt sách xuống nhìn nàng
không chớp, nói:
- Nàng…
Tiếp theo đó là bốn mắt nhìn
nhau, ánh mắt như sợi xích thằng liên kết hai người lại. nàng cảm thấy
từ đầu tới chân bị trói chặt, không còn chút sức lực để cưỡng lại. chiếc làn và con dao rơi xuống nền gạch. Con dao rơi dưới đất sáng quắc nhưng nàng không nhìn thấy, ông lớn cũng không nhìn thấy. Đùi chó dưới đất
thơm phức, nàng không ngửi thấy, ông lớn cũng không ngửi thấy. Nước mắt
nóng bỏng ứa ra từ hai hốc mắt của nàng, ướt đẫm khuôn mặt nàng, ướt đẫm ngực áo nàng. Hôm ấy nàng mặc chiếc áo lụa màu cánh sen, tay áo, cổ áo
và gấu áo đều viền chỉ lục. Cổ áo cao cao càng làm nổi bật cái cổ trắng
như ngó cần. Hai gò vú kênh kiệu rúc rích còn vương sương sớm, kiều
diễm, mịn màng, e ấp, thẹn thùng. Quan lớn Tiền vô cùng xúc động. Người
con gái như nà Tiên giáng trần này lại là người tình của ông, xa nhau
bây giờ gặp lại.