
nh chóng rụt người về sau,
không để cho đối phương có cơ hội chạm vào, cũng không đưa tay ra chặn người
nữa, nếu không sợ rằng hai cánh tay của hắn lại rơi vào tay giặc.
“Yêu đệ khước từ rõ ràng như
vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng nha!” Chu Dục thở dài. “Trái tim của bổn
hoàng tử đã bị tổn thương, tình cảm, lý trí cũng khó mà khống chế, đến lúc đó,
yêu đệ đừng trách bổn hoàng tử mượn oai của Thiên gia (ý chỉ hoàng đế) mà áp
người nha!”
“Thiên gia Thiếu Sơ không dám
mạo phạm đến, chỉ là tính Thiếu Sơ quá kén chọn, không thích cứng rắn cũng
không ăn nổi quá mềm, cho dù người cứng hay mềm đi nữa, Thiếu Sơ cũng không
muốn nuốt, nuốt xuống cũng không trôi!”
Chu Dục nghe vậy, bật cười
to, tiếng cười vang dội truyền ra khỏi đình, trêu chọc mặt hồ lay động, nhưng,
chén rượu nhỏ trong tay Chu Dục đã bị nghiền nát hoàn toàn!
“Vẻ đẹp của yêu đệ, đúng là
nơi nào cũng có, làm cho ta cảm thấy thú vị! Dung nhan của ngươi, cá tính của
ngươi, giới tính của ngươi, và cả cái miệng lanh lợi này nữa, trong mắt bổn
hoàng tử, tất cả đều làm say lòng người, đáng giá để cùng uống một chén, cùng
say dưới ánh trăng.”
“Sao Tam hoàng tử không nói
thẳng, đến tột cùng người muốn gì mới chịu thả Thiếu Sơ?” Tên quỷ hoàng tử này,
tối nay căn bản là để ra oai phủ đầu, tuyệt không chỉ đơn giản là giúp Lục Minh
Triêu bắt Tử Phi Song Nguyệt.
“Bổn hoàng tử không có uy
hiếp ngươi, cũng không có vây khốn ngươi, lúc nào yêu đệ cũng có thể đi, cần gì
phải bận tâm đến ta?”
“Đại tổng quản Yến Bình Phi
của quý phủ cùng Phong Ngôn theo hầu bên cạnh hoàng tử, không hề đi theo ta
cùng đến Điệp Phong công viên, có thể thấy ta chân trước vừa đi, bọn họ chân
sau đã khống chế Tam Huyền kiếm, chỉ cần ta làm hoàng tử thấy không vừa lòng,
chỉ sợ Tam Huyền kiếm cũng không còn đầy đủ nữa!”
Chu Dục vỗ tay, vừa tán
thưởng vừa cười nói: “Yêu đệ quả là thông minh thận trọng! Chỉ là ngươi đã biết
rồi, sao không đến mà cứu người đi?”
“Cứu ba người từ tay Phong
Ngôn? Thiếu Sơ tự hiểu tài hèn, vẫn chưa tự tin đến vậy; còn nếu cứu được thì
vẫn còn có nhân mã của Tam hoàng phủ cùng thủ vệ Hoàng thành, ta có cơ hội sao?!”
Tô Thiếu Sơ lắc đầu tự giễu.
“Cho nên, bữa tiệc rượu dưới
ánh trăng tối nay, Thiếu Sơ vẫn nên biết điều đi đến thì hơn.”
“Aiz! Ngươi đúng là làm cho
bổn hoàng tử cảm thấy phiền não, không biết nên giữ lại hay hủy diệt đây nha!”
Chu Dục nắm lấy cằm của Tô Thiếu Sơ; lần này đối phương không né không tránh
nữa, chỉ có đôi mặt linh hoạt kỳ ảo trở nên đạm mạc dần.
“Nếu ở trong lòng yêu đệ, bổn
hoàng tử thủy chung là người âm hiểm ham chơi, không thể làm gì khác hơn là
tiêu diệt triệt để, không chỉ lấy đi một cánh tay của chủ nhân, mà cũng thử xem
Tam huyền kiếm cụt mất một cánh tay sẽ bảo vệ chủ nhân thế nào?!”
“Tam hoàng tử thật chỉ muốn
một cánh tay của Thiếu Sơ sao?” Cánh tay từ cằm chuyển dần lên trên, vuốt ve
cánh môi của Tô Thiếu Sơ. “Ta cứ nghĩ cả thân thể này của Thiếu Sơ đều nằm
trong mục tiêu của người chứ?!”
“Yêu đệ nói sai rồi, bổn
hoàng tử quả thật muốn cả thân thể của Tô Thiếu Sơ, nhưng thay vì nói là mục
tiêu thì không bằng nói, ta đoán được, nếu ta nhốt ngươi lại, yêu đệ sẽ tựa như
đàn cổ Minh Lan này, khó có được, khó cầu được, cho dù có được U Lan tuyệt kỹ
cũng chỉ là vô ích.” Ngón cái phủ lên đôi môi mỏng kia, Chu Dục dùng ánh mắt
tinh tường sắc bén, đánh giá gương mặt xinh đẹp bên dưới.
“Nhốt ngươi lại ở một nơi
không ai biết đến, đó là Mật Viên ngăn cách với người khác, có thể độc chiếm cả
một người, đến lúc đó, cho dù là dỡ một cánh tay hay đánh gãy hai chân của Tô
Thiếu Sơ ngươi, cũng phải xem bổn hoàng tử có cao hứng hay không, người hoàn mỹ
là người không trọn vẹn nhất, hơn nữa, tiên nữ dù mất đi một cánh, gỡ bỏ mặt nạ
ung dung thản nhiên kia đi, nhiễm phải thói sợ hãi của trần tục, hẳn là sẽ đẹp
hơn!”
“Nghe tới đây đúng là làm cho
người ta sởn cả gai ốc, không dám tưởng tượng nữa!” Suy nghĩ biến thái này,
đúng là người thường không ai nghĩ ra được.
“Cho dù là thân thể hay ý
chí, mỗi ngày đều phải chịu đùa giỡn, bổn hoàng tử thật muốn nhìn xem, nét mặt
thất vọng hoảng loạn của Tô Thiếu Sơ là như thế nào.”
Tô Thiếu Sơ bật cười to, coi
như là đủ, đẩy bàn tay đang nắm cằm hắn ra.
“Tam hoàng tử quả là có sở
thích hành hạ người khác, chỉ là Tam hoàng tử vẫn chưa nói, điều kiện để Thiếu
Sơ rời khỏi Điệp Phong công viên là gì?”
“Bổn hoàng tử vừa rồi đã nói,
vẻ đẹp của yêu đệ, đáng để cùng uống một chén rượu, cùng thưởng thức ánh
trăng.” Chu Dục cầm lấy chén rượu nhỏ còn sót lại trên bàn, đưa lên cao.
“Cùng uống một chén?”
“Tô Thiếu Sơ ngươi, là người
mà bổn hoàng tử rất muốn uống cùng một chén.”
Tô Thiếu Sơ nhìn chằm chằm
Chu Dục. Điều kiện đã rất rõ ràng, muốn Tô Thiếu Sơ hắn uống rượu cùng.
“Chỉ cần Tô Thiếu Sơ ngươi có
thể làm cho bổn hoàng tử say.”
“Thiếu Sơ nhớ tửu lượng của
Tam hoàng tử rất tốt, chưa bao giờ biết thế nào là say.” Hôm nay, một chén rượu
cũng có thể khiến cho Chu Dục hắn say?
“Yêu đệ, thay vì say vì rượu,
thì say vì yêu v