
xuất hiện không?!”
“Hình như cả đế đô này có rất
ít người không biết!” Nói thật, nếu đối phương cứ tiếp tục nắm tay hắn mà hôn
thế này, hắn sợ mình không giả vờ nổi nữa!
“Aiz! Ngươi cũng biết, bổn
hoàng tử từ trước đến giờ yêu mến Minh Triêu tiểu đệ, vụ án này giao cho hắn ta
rất yên tâm, nhưng ta sợ hắn sẽ sơ suất, cho nên ta mong Tô tứ thiếu văn võ
song toàn ra tay giúp đỡ, ta tin sẽ nhanh chóng bắt được Tử Phi Song Nguyệt về
quy án.”
“Mong đợi lớn như vậy, Thiếu
Sơ không dám nhận!”
“Yêu đệ khiêm tốn quá, ai
cũng biết ngươi là một trong những tâm phúc khôn ngoan nhất của thái tử, có thể
được hoàng huynh của ta xem trọng như thế, tài năng của yêu đệ nhất không thẹn
với người.”
“Tam hoàng tử quá khen,
chuyện này…”
“Chẳng lẽ cuối cùng yêu đệ
cũng quyết định dỡ cánh tay này xuống? Thật tốt quá, bổn hoàng tử cũng hy vọng
như thế.”
Két, két, két! Thị vệ trong
Hoàng thành lại bắt đầu tuốt đao ra khỏi vỏ!
“Chuyện này cứ theo ý của Tam
hoàng tử, Thiếu Sơ sẽ cố gắng hiệp trợ Minh Triêu huynh đệ, bắt Tử Phi Song
Nguyệt.”
“Aiz!” Chu Dục rốt cuộc cũng
buông tay. “Vì đế đô dân chúng, vì không để cho Tử Phi Song Nguyệt lấy chuyện
giết người làm thú vui, bổn hoàng tử đành mất đi cơ hội làm bạn cùng cánh tay
của yêu đệ vậy!”
Thở dài cho sự cao thượng của
mình, thị vệ trong đình bị chủ tử phất tay, thu kiếm vào vỏ, lùi về sau mấy
bước.
“Chỉ sợ bắt Tử Phi Song
Nguyệt là nhầm, hung thủ lại tiêu dao bên ngoài.” Nhẫn nhịn xúc động muốn lấy
rượu rửa tay ngay lập tức, Tô Thiếu Sơ giả vờ nâng chén kính, lại phân vân
không biết mấy cái ly nhỏ này đã bị tên dâm ma hoàng tử uống qua hay chưa!
“Chuyện này yêu đệ cứ yên tâm,
hung thủ giết người thât sự cũng sẽ sớm lọt lưới. Mấy tháng trước quan phủ tấn
công vào một trại tặc, lúc ấy để tên thổ phỉ đầu lĩnh chạy mất, đối phương chạy
đến Tam Yên Hoa mua say, gặp được mấy tên quan viên, hai bên cứ như vậy mà đánh
nhau, chết hết ba người mới bắt được!”
Ba người?! Rõ ràng bên ngoài
đồn chết bảy người!
“Cứ nghĩ là bị Tử Phi Song
Nguyệt giết, số lượng người bị hại còn không ngừng tăng lên, thì ra là nhờ Tam
hoàng tử ‘thêm mắn dặm muối’!” Có thể thao túng mọi lời đồn trong đế đô, quả
nhiên chính là vị hoàng tử trông coi an nguy của Hoàng thành, được hoàng đế và
thái tử tin chiều (tin tưởng + cưng chiều) này.
“Cũng phải! Thiếu Sơ yêu đệ
nên biết, bổn hoàng tử trời sinh không thích lạm dụng chức quyền, trừ phi đối
phương đã chọc tức ta; lại càng không biết dùng quyền thế bức người, trừ phi là
muốn chết, từ trước đến giờ ta luôn rất rộng rãi, trừ bản tính xa hoa lãng phí,
sống mơ mơ màng màng trời sinh ra, tính ta đơn giản không thích khoe khoang,
cũng không có thú vui không tốt nào.”
Chu Dục gẩy gẩy mười ngón
tay, có tám cái đã đeo đầy đá quý, viên hồng ngọc lướt lướt trên tai phát ra
tiếng vui tươi, ánh trăng rọi lên hoa phục sang trọng quý khí của hắn, cùng một
gương mặt kiêu ngạo độc tôn, quả nhiên là đẹp trai không ai bì nổi, đẹp tuyệt,
khí phách!
“Ặc, xin hỏi thế nào là trêu
chọc hoàng tử, thế nào là tìm chết, tiêu chuẩn như thế nào…”
“Phải xem bổn hoàng tử có cao
hứng hay không.” Chuyện này còn phải hỏi sao? Chu Dục chạm lên tay áo bằng vải
gấm vóc của mình. “Tử Phi Song Nguyệt trộm cống phẩm, hoành hành trong đế đô đã
lâu, còn dám ra tay đoạt châu trước mặt bổn hoàng tử, như thế chính là trêu
chọc bổn hoàng tử, không biết sống chết, giữ lại trên đời còn có nghĩa gì?
“Còn chưa biết được, ngoài
tội ăn cắp ra hắn còn hắn làm gì, một tháng sau không bắt được, vậy thì gán cho
hắn tội gian dâm; vẫn chưa bắt được nữa thì cho dù có giết, băm vằm,… hắn ra
cũng phải làm!”
“Thêm mấy cái tội nữa, thì
cũng đâu có giúp bắt được hắn?” Nêu không bắt được người, cho dù có gán thêm
mấy cái tội nữa, hắn cũng đâu có tự mình chạy đến!!!
“Không thể, nhưng điều này
làm cho tâm trạng của bổn hoàng tử tốt hơn.”
“Vâng, Tam hoàng tử quả nhiên
không lạm dụng quyền thế, khí độ khoan dung, lòng dạ rộng lượng, Thiếu Sơ tự
nhận không bằng, thật sự không bằng!” Tô Thiếu Sơ vô cùng hiểu rõ, liên tục gật
đầu.
“Bổn hoàng tử lòng dạ rộng
lượng, trời sinh không thích kết thù kết oán với người khác, cũng không thích
thù dai, cho dù chuyện đã xảy ra, trong nháy mắt cũng quên hận thù lúc trước.”
“Tức-c-c là?” Tô Thiếu Sơ khó
khi kéo dài âm điệu như vậy
“Trong nháy mắt đó, người nọ
nên tự cầu nhiều phúc, bổn hoàng tử nói, trong nháy mắt sẽ quên đi thù hận cũ.”
Chỉ thấy Tô Thiếu Sơ nghe hắn nói xong, trượt nửa người xuống. “Thiếu Sơ yêu
đệ, làm sao vậy?”
“Aiz! Sự độ lượng của Tam
hoàng tử quả là ‘lớn’ đến mất làm cho Thiếu Sơ quên mất mình đang uống rượu.”
Tô Thiếu Sơ ngồi thẳng người, ổn định tinh thần, ha ha cười nói.
Lòng dạ rộng lượng! Ý là:
tính cách âm dương bất định thì có!
“Yêu đệ không lo lắng sao?
Vươn tay ra, để bổn hoàng tử thử cảm giác say rượu thay ngươi.” Bàn tay quan
tâm của Chu Dục lập tức vươn ra, muốn đụng vào người trước mắt.
“Không có gì đáng ngại, không
có gì đáng ngại.” Gần như là phản xạ, Tô Thiếu Sơ nha