
ấy thế nào đi nữa, cô ấy cũng không chấp
nhận anh.” Giải tỏa hết một hơi thấy buồn thêm.
Sở Sở lại khẽ thở phào.
“Cảm ơn em đã nghe anh nói những chuyện này.”
Sở Sở trách, “Anh định nói mấy lần cảm ơn nữa? Thôi đi nha!”
Thang Tuấn cười: “Hả, không nói cảm ơn thì anh biết nói gì?”
“Nói ‘chúc ngủ ngon, mai gặp lại’. Hoặc, ’Khuya rồi, em ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm’.”
“Được, chúc ngủ ngon, mai gặp lại nhé.”
“Chúc ngủ ngon, mai gặp lại.” Sở Sở cúp máy, gương mặt bừng lên sung sướng.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Đổng sự Tăng, bố của Sở Sở đẩy cửa bước vào.
Sở Sở vui vẻ: “Bố.”
Đổng sự Tăng hỏi: “Muộn thế này vẫn chưa ngủ?”
Sở Sở đáp: “Buổi tối con đi liên hoan với đồng nghiệp, mới về nhà mà.”
Đổng sự Tăng trêu, “Ha ha, đi liên hoan với đồng nghiệp nào thế? Đồng nghiệp này không phải họ Thang, tên là Thang Tuấn chứ hả?”
Sở Sở thẳng thắn khai: “Thang Tuấn có đi, nhưng cũng có rất nhiều đồng nghiệp khác đi cùng.”
Đổng sự Tăng hài hước nói: “Nơi Thang Tuấn xuất hiện, trong mắt con còn nhìn thấy người khác sao? Bố rất nghi ngờ đấy, ha ha.”
“Bố!” Sở Sở bỗng thấy xấu hổ, khoác tay bố, gục lên vai ông nũng nịu.
Đổng sự Tăng mỉm cười ôm vai con gái, “Không phải giả vờ. Lẽ nào bố không nhận ra con rất thích Thang Tuấn? Mắt bố đã mờ đâu.”
Sở Sở e lệ mỉm cười.
Đổng sự Tăng khẽ gõ vào đầu mũi Sở Sở, “Thực ra Thang Tuấn cũng không tệ, bố cũng rất thích cậu ấy. Cố gắng lên, bố cũng muốn làm ông ngoại
rồi.”
Sở Sở xấu hổ cúi đầu cười.
Ánh mắt của Đổng sự Tăng lướt qua bức ảnh chụp chung của Thang Tuấn
và Sở Sở, “Xem các con này, nam thanh nữ tú, cháu ngoại ta sau này giống ai đây? Hay là sinh hai đứa, một đứa giống con, một đứa giống Thang
Tuấn?”
Sở Sở như sực nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói: “Bố, bố
đừng làm khó giám đốc Thang nữa, con bị kẹt ở giữa, thật khó xử.”
“Cái con bé ngốc nghếch này, bố đang ra sức giúp con và Thang Tuấn
đấy chứ. Thang Mẫn bây giờ không coi Thang Tuấn là em trai nữa rồi, lúc
nào cũng chỉ muốn ném nó ra khỏi Hoàng Hải, bố đang giúp con bảo vệ
Thang Tuấn, có gì không đúng?”
Sở Sở đáp: “Con rất hiểu Thang Tuấn, cho dù giám đốc Thang đối xử với anh ấy thế nào, anh ấy vẫn tôn trọng chị mình. Bố đừng chèn ép giám đốc Thang, Thang Tuấn sẽ rất buồn.”
“Chà chà, hóa ra là bố nhiều chuyện. Được rồi, sau này bố sẽ không
can thiệp vào chuyện chị em nhà họ nữa, bố chỉ thấy hai đứa nó như vậy
nên lo lắng thôi.”
Sở Sở gật đầu, “Bố không phải lo đâu, Thang Tuấn có con đủ rồi.”
Đổng sự Tăng nhìn điệu bộ e thẹn của con gái, bật cười, cố ý trêu: “Con gái đã lớn, chẳng xem bố quan trọng nữa.”
Sở Sở ôm ông, “Ai bảo thế? Trong lòng con, bố là nhất. Thang Tuấn á, xếp thứ ba, ngay cả thứ hai cũng không được.”
Đổng sự Tăng cười: “Lại cho bố con ăn mật.”
“Đâu mà, con thực tâm đấy. Trên thế giới này người yêu con nhất là bố, cho nên bố là người con yêu nhất trần đời.”
Đổng sự Tăng không đùa nữa, nghiêm túc dặn: “Có điều Sở Sở à, bố nhắc nhở con, phải để ý đến cái cô Lâm Hiểu Khiết đến từ Đài Loan đó. Có
phải Thang Tuấn thích cô ta không?”
Đối diện với câu hỏi từ ông, cô chu môi trả lời: “Trước đây có, nhưng Thang Tuấn đã nói là quá khứ rồi, anh ấy sẽ không thích Hiểu Khiết
nữa.” Cô tự tin, vừa là giải thích cho bố, vừa như cổ vũ bản thân.
Đổng sự Tăng thoáng nghi ngờ, “Cậu ta nói vậy thật?”
Sở Sở ra sức gật đầu.
“Bố tin con người Thang Tuấn, nói không thích thì sẽ không thích.
Nhưng phía Lâm Hiểu Khiết? Con có chắc Lâm Hiểu Khiết không có ý gì với
Thang Tuấn không?”
Sở Sở cười: “Chính miệng Lâm Hiểu Khiết thừa nhận, trong lòng cô ta vẫn còn vương vấn Cao Tử Tề của Hải Duyệt.”
Đổng sự Tăng chau mày, “Hóa ra người cô ta thích là Cao Tử Tề.” Nghe
thấy cái tên này, con mắt ông ta đảo một vòng, hình như đang tính toán
chuyện khác.
Sở Sở lại nói: “Dù gì Cao Tử Tề cũng đã từng là chồng chưa cưới của Hiểu Khiết, cô ấy sẽ không dễ quên anh ta đâu?”
Đổng sự Tăng nhìn con gái, âu yếm vuốt tóc cô, “Sở Sở, con thật quả
ngây thơ, quan hệ nam nữ không phải cứ nói cắt đứt là cắt đứt được. Đặc
biệt là Lâm Hiểu Khiết, người phụ nữ không đơn giản này, tại buổi họp
báo với hãng La Vanne mà cô ta dám tuyên bố hủy hôn, lại còn theo chân
Thang Tuấn vào công ty, trở thành trợ thủ đắc lực của Thang Mẫn. Bố lo
tất cả những điều này đều do cô ta thiết kế, với mục đích đoạt được
Thang Tuấn.”
Sở Sở hoang mang.
Ngày hôm sau, người của phòng kế hoạch ngồi xung quanh bàn Thang Tuấn, căng thẳng thảo luận về việc sửa lại bản kế hoạch.
Trịnh Phàm hỏi: “Giám đốc, sáng nay chúng tôi và chủ nhiệm Thang đã sửa lại bản kế hoạch một lần nữa, chị đã xem chưa?”
Tiết Thiếu nói: “Chúng tôi đã thay mới một vài số liệu, chắc là sẽ có ích với bản kế hoạch.”
Tất cả đều nhìn Hiểu Khiết.
Cô giơ bản kế hoạch trong tay lên, miễn cưỡng mỉm cười, “Tôi xem rồi, không tồi lắm, các bạn vất vả rồi.”
Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tố Tố thở phào: “Tốt quá, nỗ lực lần này quả nhiên không phải công cốc.”
Cả phòng vui vẻ vậy lại khiến Hiểu Khiết khó xử.
Tô Lợi nói: “Người cố gắng nhất là chủ