
n phản đối, “Chỉ vì thế mà chị cũng không xem, phủ nhận luôn sự cố gắng của chúng tôi?”
Thang Mẫn lạnh lùng nhìn Thang Tuấn, “Lâm Hiểu Khiết là giám đốc dự
án mà tôi mời đến, tôi tin tưởng phán đoán của cô ấy, nếu như ngay đến
cô ấy còn cảm thấy không đạt yêu cầu, vậy tôi đâu cần phải lãng phí thời gian xem bản kế hoạch đó?”
Thang Mẫn đưa mắt khắp lượt, ai nấy đều cúi đầu im lặng.
Thang Tuấn không nói gì. Hiểu Khiết cảm thấy áy náy.
“Lễ kỷ niệm đang đến gần, tôi không có thời gian để đợi các bạn từ từ làm lại một bản kế hoạch khác, lần này…” Thang Mẫn dừng lại một chút,
quay sang Thang Tuấn và Hiểu Khiết, “Cậu, và cả cô nữa!”
Bị điểm danh, hai người đều sửng sốt.
“Mỗi người dẫn dắt một nhóm, ba ngày sau mỗi nhóm nộp lên một bản kế
hoạch. Nhóm nào thua thì toàn bộ thành viên nhóm đó sẽ bị sa thải!”
Tập thể cùng hít ngược một hơi khí buốt, ai ai cũng hoang mang.
“Là sao?”
“Sa thải?”
“Giám đốc, thật vậy ư?”
“Giám đốc!” Thang Tuấn muốn ngăn cản nhưng Thang Mẫn hoàn toàn phớt lờ anh.
Cô tuyên bố tiếp, “Danh sách phân nhóm lát nữa sẽ được dán ở bảng thông báo chung. Buổi họp hôm nay kết thúc.”
Thang Mẫn bước ra khỏi phòng họp, để lại Thang Tuấn và Hiểu Khiết vẫn chưa kịp định thần.
[1'> PK: Thi đấu đối kháng
Rất nhanh, Sở Sở đã dán danh sách phân nhóm lên bảng thông
báo. Cô vừa rời đi, mọi người lập tức châu lại.
Nhóm Hiểu Khiết gồm Tô Lợi, Tiết Thiếu và ba nhân viên khác.
Còn nhóm Thang Tuấn là Trịnh Phàm, Tố Tố cùng ba người nữa.
Kẻ khóc người cười, những tiếng thở dài không ngớt.
Đến giờ ăn trưa, Hiểu Khiết nhìn thấy Tô Lợi, Tiết Thiếu và
ba nhân viên nhóm mình bưng đĩa cơm đi tới. Mọi người đều đang thảo luận về
danh sách ấy.
“Nếu không hài lòng với nhóm được phân thì bí mật đổi cho
nhau được không?”
“Nằm mơ à! Cô nói đổi là đổi?”
“Muốn đổi thì đề nghị với giám đốc Thang, tôi xem cô có dám
hay không?”
Mọi người vừa đi vừa bàn luận, khi đi qua bàn Hiểu Khiết, cô
gật đầu chào bọn họ.
Nhóm người lập tức im lặng, nhìn nhau rồi khách sáo chào lại.
Hiểu Khiết thấy mọi người tỏ ra xa cách với mình, những gì
định nói ban đầu đều nuốt xuống, chỉ gật đầu.
Họ cầm đĩa cơm đi thẳng đến chỗ cách xa cô nhất. Bất giác
thấy buồn.
“Chủ nhiệm, chỗ này.” Nghe thấy giọng của Tố Tố, Hiểu Khiết
ngẩng lên, chị ấy đang vẫy tay với Thang Tuấn, anh đang bưng đĩa cơm.
Thang Tuấn đi ngang qua chỗ cô, Hiểu Khiết muốn giải thích
với anh, “Thang Tuấn…”
Không ngờ anh xem cô như không khí, hoàn toàn phớt lờ, không
có phản ứng, đi thẳng đến bàn Tố Tố.
Cô nhìn thấy anh trò chuyện sôi nổi với cả nhóm, bỗng thấy
lạc lõng. Hiểu Khiết đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ cơm trên đĩa, thực
sự không nuốt nổi.
Đúng lúc này, Sở Sở bê đĩa cơm đi tới, liếc đĩa cơm vẫn còn
đầy thức ăn của Hiểu Khiết, “Không ăn nổi hả? Có phải không hợp khẩu vị? Giám
đốc Lâm đặc biệt thật đấy, chẳng giống người bình thường chúng tôi, tiêu chuẩn
cũng khác.” Sở Sở móc mỉa việc ban nãy cô phản đối bản kế hoạch tại phòng họp
mà họ cho là rất tốt.
Hiểu Khiết cố tỏ ra bình tĩnh, “Tôi phải trở về chuẩn bị cho
cuộc họp chiều nay, không có thời gian ăn uống.”
“Giám đốc Lâm chăm chỉ như thế, bây giờ lại là người đáng tin
cậy của giám đốc Thang, tôi thực sự lo cho nhóm của Thang Tuấn, nếu thua họ sẽ
bị sa thải.”
Sắc mặt của Hiểu Khiết thoáng biến đổi nhưng lập tức bình
tĩnh lại.
Cô nghiêm túc: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, bởi tôi tin năng lực
của Thang Tuấn, cũng thể hiện rõ thái độ tôn trọng cuộc đua. Nếu tôi lười nhác
thì chắc chắn sẽ không thắng nổi anh ấy.”
Cô chuẩn bị rời đi, Sở Sở bỗng nổi cơn thịnh nộ, “Giám đốc
Lâm, có mấy lời tôi muốn nói với cô. Tôi biết cô rất coi trọng bản kế hoạch kỷ
niệm năm nay, nhưng bên cạnh đó, cô cũng nên để ý tới mọi người mới phải chứ?”
Hiểu Khiết sửng sốt, định mở miệng giải thích thì Sở Sở lại
tiếp tục, hoàn toàn không muốn để cô lên tiếng, “Trong cuộc họp, khi cô chỉ
trích bản kế hoạch không tốt, cô có nghĩ đến cảm giác của Thang Tuấn không?
Sáng hôm đó anh ấy đã rất cố gắng để thuyết phục tất cả đồng nghiệp sửa lại bản
kế hoạch lần nữa, cô lại cố tình làm Thang Tuấn bẽ mặt. Xin hỏi giám đốc Lâm,
đây là cách mà cô đối xử với bạn bè?”
Sở Sở bảo vệ cho Thang Tuấn giống như gà mẹ bảo vệ gà con,
chất vấn Hiểu Khiết.
Bị Sở Sở nói đến mức bực mình, cô đáp: “Đây là công việc, tôi
chỉ làm đúng trách nhiệm.”
Sở Sở tiến sát đến: “Nhưng Thang Tuấn coi cô là bạn, nếu giám
đốc Lâm chỉ coi anh ấy là một cấp dưới thì đừng giả vờ làm bạn anh ấy nữa,
tránh xa anh ấy ra một chút, đừng làm tổn thương Thang Tuấn nữa!”
Trước sự tấn công của Sở Sở, Hiểu Khiết đành phản công, “Tôi
không muốn để giám đốc Thang cảm thấy Thang Tuấn thiếu năng lực cho nên tôi mới
phủ nhận bản kế hoạch đó. Tôi không muốn buông xuôi, không muốn nộp một bản kế
hoạch không hoàn hảo là bởi tôi công tư phân minh, hành xử theo đúng trách
nhiệm. Còn cô, trợ lý Tăng thì sao? Hiện giờ cô đang đứng ở lập trường gì để
chất vấn tôi vậy?”
Sở Sở trợn tròn mắt.
Cô tiếp tục: “Bạn tốt của phòng kế hoạch? Thanh mai trúc