
nhiệm, chúng tôi xong rồi mà anh ấy vẫn phải phấn đấu.”
Tiết Thiếu kể. “Bận đến nỗi sáng nay vẫn chưa ăn sáng, chúng ta đi ăn sáng đi.”
Thang Tuấn mệt mỏi: “Mọi người đi trước đi, tôi muốn nghỉ một lát.”
Tố Tố nhìn Thang Tuấn: “Chủ nhiệm à, hai hôm trước anh vừa chảy máu
mũi, phải để ý đến sức khỏe đấy. Thế này đi, còn một lúc nữa mới phải
báo cáo, chủ nhiệm nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ mua cho anh một phần. Giám đốc ăn chưa?”
“Không cần.” Hiểu Khiết lắc lắc cốc cà phê trên tay, “Các bạn vất vả rồi, bữa sáng tôi mời, nhớ lấy hóa đơn nhé!”
Tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên, tập thể hồ hởi rời đi. Phòng làm
việc bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Hiểu Khiết với cốc cà phê và bản kế hoạch, và cả Thang Tuấn đang vô cùng mệt mỏi.
“Tại sao anh phải nỗ lực vì họ như vậy?” Hiểu Khiết xót xa thay Thang Tuấn.
Anh đáp: “Vì họ gọi tôi là chủ nhiệm Thang nên tôi phải chịu trách nhiệm với họ, thưa giám đốc Lâm.”
Hiểu Khiết càng thêm phân vân, day dứt.
Trong phòng họp, Thang Mẫn ngồi ở vị trí chủ trì. Sở Sở, thư ký của
Thang Mẫn, Thang Tuấn, Hiểu Khiết, Tố Tố, Trịnh Phàm, Tô Lợi, Tiết Thiếu và sáu nhân viên khác của phòng kế hoạch lần lượt ngồi vào chỗ. Ai nấy
đều hứng khởi, chỉ có Hiểu Khiết cúi xuống xem bản kế hoạch, lộ vẻ khó
xử.
Thang Mẫn lên tiếng: “Năm nay Spirit Hoàng Hải có đột phá so với
những năm trước. Dưới sự lãnh đạo của chủ tịch, đêm hội WIP và khu trung tâm đặc sản Đài Loan đều được đánh giá cao. Cho nên tôi càng kỳ vọng
nhiều hơn vào lễ kỷ niệm năm nay, hy vọng có thể tiếp tục kế thừa kết
quả các hoạt động trước, tạo ra một bản thành tích đẹp mắt. Mục tiêu của tôi là đưa Spirit Hoàng Hải trở thành trung tâm thương mại hàng đầu
Thượng Hải.”
Cô dứt lời, tập thể nhiệt liệt vỗ tay.
Hiểu Khiết vẫn không yên tâm.
Thang Mẫn tiếp tục: “Bản kế hoạch lần này nghe nói do Thang Tuấn làm chủ.”
Thang Tuấn nhìn Thang Mẫn, lại nhìn những người khác, “Là công sức của tập thể ạ.”
“Biết các bạn đoàn kết nỗ lực vì lễ kỷ niệm của công ty, tôi càng
mong đợi nhanh chóng được nhìn thấy kết quả dưới sự đồng tâm hiệp lực
ấy.” Thang Mẫn cười lạnh, đưa mắt sang Hiểu Khiết và Thang Tuấn, “Có thể tiến hành báo cáo rồi.”
Mọi người nhìn Thang Tuấn với ánh mắt hy vọng. Anh gật đầu đứng lên
chuẩn bị báo cáo. Tố Tố theo sau. Khi Thang Tuấn đi qua Trịnh Phàm, cô
lén giơ nắm tay lên cổ vũ. Anh mỉm cười.
Thang Tuấn và Tố Tố bước lên phía trước, Thang Tuấn gật đầu ra hiệu
với Tố Tố, chị tắt đèn phòng họp, đồng thời hạ tấm màn chiếu xuống.
Thang Tuấn cúi người chào, một tràng pháo tay cổ vũ vang lên.
Thang Mẫn đang chờ đợi bản báo cáo của Thang Tuấn.
“Sau đây tôi xin trình bày tóm tắt về bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay của Spirit Hoàng Hải.” Thang Tuấn nghiêng đầu ra hiệu cho Tố Tố,
chị hiểu ý, chuẩn bị kích chuột.
Đột nhiên, Hiểu Khiết lên tiếng cắt ngang cuộc họp, “Khoan đã!”
Tố Tố giữ con chuột trong tay. Mọi người dồn sự chú ý về phía Hiểu Khiết, không hiểu chuyện gì. Thang Mẫn cũng chau mày.
Thang Tuấn ngạc nhiên, “Giám đốc Lâm, có vấn đề ư?”
Hiểu Khiết từ từ đứng dậy, nhìn tất cả mọi người, hít một hơi thật sâu, “Bản báo cáo hôm nay hủy bỏ!” Câu nói như một quả bom.
Cả phòng họp đều sửng sốt.
“Cô nói cái gì?” Thang Tuấn hỏi.
Hiểu Khiết không để ý đến anh, cầm bản kế hoạch, quay sang Thang Mẫn, cúi người xin lỗi: “Giám đốc, bản báo cáo cho lễ kỷ niệm hôm nay bắt
buộc phải hủy bỏ.”
“Nguyên nhân?” Đầu chân mày Thang Mẫn vẫn cau lại.
Hiểu Khiết đáp: “Tôi không thể đưa bản kế hoạch trên tay cho chị. Nó chưa đủ tốt!”
Thang Mẫn lạnh lùng nhìn Hiểu Khiết, “Chỗ nào?”
Hiểu Khiết bình tĩnh trả lời: “Giám đốc đã kỳ vọng nhiều như thế, bản kế hoạch này lại chưa có bước đột phá so với những năm trước, tôi không thể đưa một bản kế hoạch thế này cho chị.”
Thang Mẫn nhìn Hiểu Khiết đang cúi đầu, quay sang nhìn Thang Tuấn
đang vô cùng kinh ngạc, cô lạnh lùng cười, “Chủ nhiệm Thang, giám đốc
Lâm cho rằng bản kế hoạch mà tập thể vất vả làm ra không đủ tiêu chuẩn
báo cáo, cậu cảm thấy thế nào?”
Thang Tuấn hai tay đặt trên bàn họp, kiên quyết phủ nhận, “Không! Tôi không cho rằng như thế! Bản kế hoạch này có sự đồng tâm hiệp lực cố
gắng. Đây là một bản kế hoạch thành công. Tôi không đồng ý với ý kiến
của giám đốc Lâm.”
Anh liếc về phía Hiểu Khiết, thoáng phẫn nộ.
Hiểu Khiết giải thích: “Các bạn dựa vào bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm
của những năm trước để thực hiện bản kế hoạch năm nay, tôi thừa nhận nó
là một bản kế hoạch tốt, nhưng không phải là tốt nhất.”
Hiểu Khiết và Thang Tuấn đối đầu, không ai chịu ai.
Đám đông lo lắng nhìn hai người, nên làm thế nào đây?
Thang Mẫn nhìn Hiểu Khiết rồi lại nhìn Thang Tuấn, suy nghĩ một lát,
đứng lên chìa tay ra với Hiểu Khiết, ý bảo đưa bản kế hoạch cho cô. Hiểu Khiết đưa nó cho Thang Mẫn.
Mọi người nhìn Thang Mẫn đầy kỳ vọng, chờ đợi quyết định. Thang Mẫn
lướt qua trang bìa: “Nếu như Giám đốc Lâm đã nói như vậy, bản kế hoạch
này coi như bỏ.”
Thang Mẫn đặt bản kế hoạch lên bàn, chặn tay lên.
Tất cả như bị dội một gáo nước lạnh, nhìn nhau khổ sở.
Thang Tuấ