Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322241

Bình chọn: 7.5.00/10/224 lượt.

em. – Khánh phụng phịu.

- Thế em ăn lẩu gì?

- Em ăn lẩu gì cũng được. – Khánh toe toét cười.

- Ô con này mày đùa anh ấy à. – Hà quay sang đập bụp vào lưng Khánh

Tối Khánh với Bảo về nhà muộn. Ăn rồi uống rồi bàn tán, tâm sự. Nên từ đi ăn sớm mà hóa ra lại không về sớm. Bảo hình như còn uống hơi nhiều. Bình thường chỉ hai đứa đi ăn với nhau nên Khánh chẳng thấy Bảo say mấy. Nhưng hình như hôm nay Bảo cũng hơi say.

- Em pha nước cho anh tắm nhé.

- Không anh đi ngủ cơ.

- Tắm xong rồi ngủ nhé. Người bẩn khó chịu lắm không ngủ được đâu.

- Anh ngủ được. – Bảo lè nhè.

- Mà em không ngủ được. Có thích ngủ với em không. – Khánh cười dỗ dành Bảo.

- Thôi đi tắm cũng được. – Bảo đứng dậy theo Khánh vào nhà tắm.

Dúi vào tay Bảo cái khăn bông to rồi khép cửa nhà tắm, Khánh bước ra ngoài. Ngả lưng xuống giường. Hôm nay ăn lẩu ngồi phản. Bàn bên cạnh đông nên Khánh ngồi co ro, mỏi chân với lưng.

Lăn mình lại vớ lấy cái gối ôm. Khánh lại nghĩ đến chuyện của Vũ. Vì Khánh không nghe được Bảo và Phong nói chuyện nên phỏng đoán của Phong cô cũng không biết. Nhưng cũng tự cảm thấy có lẽ Vũ muốn phá đám chuyện của cô và Bảo.

Dù có thể khi Vũ muốn cầm tiền chạy trốn nhưng lại bị Khánh từ chối và nói ra những câu vô tình như thế là chà đạp lên lòng tự trọng và tình cảm của Vũ. Nhưng Khánh không thấy mình sai . Ít ra là lương tâm Khánh tự thấy một người như thế thì không còn đáng để yêu nữa. Anh ta thay đổi không phải lỗi của Khánh. Và việc Khánh không thích nghi được với sự thay đổi đó lại càng không sai.

Khánh không rõ hơn một năm qua việc Vũ bị bao nhiêu người dằn vặt khi bỏ rơi Khánh và việc bị phát hiện ra hành động chạy trốn đáng xấu hổ ấy có làm cho Vũ trở nên tệ hại hơn nữa không. Khánh thì mong là không. Dù đã không còn yêu nhau. Nhưng việc làm tổn thương nhau. Dù ai là người bị tổn thương thì Khánh cũng không mong nó xảy ra.

Tiếng Bảo bước ra từ phòng tắm kéo Khánh lại với hiện tại. Hình như tắm xong có vẻ tỉnh người hơn. Không lè nhè, nhõng nhẽo nữa. Ngồi im cho Khánh lau đầu, Bảo gà gật buồn ngủ.

- Buồn ngủ hả. – Khánh cũng nhận ra.

- Ừ, anh cứ uống say là buồn ngủ. May mà không bị đau đầu.

- Thế đi ngủ trước nhé, em tắm xong rồi vào nằm với anh.

- Em tắm nhanh nhé, anh nằm một mình lạnh lắm. – Bảo nũng nịu.

- Biết rồi, tóc khô rồi đấy. Chui vào chăn đi không lạnh ốm bây giờ. – Khánh nói rồi cầm cái khăn bước vào nhà tắm.



Những ngày tiếp theo với Khánh có vẻ bớt căng thẳng hơn. Khánh cũng chán khi phải phỏng đoán nhiều thứ. Hơn nữa ở cạnh Bảo nên lúc nào cũng thấy vui vẻ, thoải mái. Mấy hôm nay Khánh giao hẹn việc nhà không bắt Bảo làm nhiều. Nhưng lúc Khánh cần thì anh phải giúp cô. Và báo trước đến những ngày Khánh khó ở thì Bảo đừng tủi thân. Đến con Lavin ở với Khánh bao lâu mà đến ngày Khánh stress còn chẳng dám quấy. Đôi khi là con gái có những đặc quyền nhất định.

Trời lạnh, công ty chuyển giờ làm muộn hơn 30 phút nhưng Khánh vẫn giữ thói quen đi làm sớm. Giờ nghỉ trưa thì lại muộn hẳn 1 tiếng. Nên giờ làm việc chiều mấy bà tám ở công ty là lợi nhất. Đi muộn về sớm.

Khánh đi ăn trưa về muộn, vừa qua phòng bảo vệ thì bác bảo vệ gọi lại. Khánh có một bó hoa ai đó gửi tặng. Một bó hồng vào bó rất khéo. Không nhiều giấy bóng và hoa lá đi kèm. Chỉ là hoa hồng vàng thắt nơ. Nhưng hoa được chọn kĩ, dây nơ điệu đà. Lạ nhỉ, chẳng ngày lễ chẳng dịp gì. Sinh nhật thì 2 tháng nữa mới đến. Phòng thì chỉ có một Khánh nên chắc không nhầm được. Không có giấy nhắn đi kèm. Khánh cũng tự đặt giả thiết là sự lãng mạn của Bảo hay bị trêu như phim Hàn nay được hiện thực hóa. Nhưng Khánh cắm bó hoa lại bàn làm việc công ty. Chứ không mang về.

Tối Khánh về nhà, định hỏi Bảo thì Bảo lại đi tiếp khánh muộn mới về, nên Khánh cũng quên chẳng nhớ ra để hỏi.

Hôm sau lại là bó hồng vàng như thế nữa. Hôm nay thì Khánh tự nhắc mình nhớ phải hỏi Bảo. Tối nay Bảo về sớm, chắc hôm qua về muộn nên hôm nay ngoan ngoãn ở thẳng công ty rồi về nhà luôn.

- Em.

- Sao anh. – Khánh đang nấu ăn thì Bảo về, tự động vào nhà, vào bếp với Khánh. Dù chỉ đứng nhìn vì chẳng biết làm gì mấy.

- Em có nhớ hôm nay là ngày gì không?

- Giỗ hay kỉ niệm gì hả anh. Vì theo em nhớ sinh nhật hai đứa thì không phải. Cũng không phải rằm hay mùng 1.

- Ừ kỉ niệm. – Bảo nắm tay Khánh đung đưa.

- Kỉ niệm gì nhỉ. Một năm quen nhau thì chưa đc. Nửa năm thì qua rồi. – Khánh nước mắt lên nhìn trần nhà lẩm nhẩm. – Em không biết.

- 9 tháng ngày mình quen nhau.

- Sao lại 9 tháng. Lẻ thế. – Khánh thắc mắc.

- Số 9 đẹp mà. Cửu. Vĩnh cửu ấy. Hồi 9/9/2009 cả thế giới chả kỉ niệm ngày đẹp. Bao nhiêu đôi yêu nhau cưới nhau ngày đấy còn gì. Họ mong ước sau khi lấy nhau sẽ sống bên nhau mãi mãi. – Bảo thao thao bất tuyệt.

- Anh ơi miền nam thì gọi là sến nhỉ. – Khánh cười trêu Bảo.

- Không thích thì thôi, hỏng cả công chuẩn bị của người ta. – Bảo khó chịu vì bị trêu chọc.

- Em đùa đấy. Nhưng kỉ niệm gì mà đi tay không thế này.

- Ai đi tay không, nặng quá người ta để ngoài phòng khách kia kìa.

- Thật á. Dẫn em ra xem nào.

Nghe Khánh nói thế Bảo cười toe


XtGem Forum catalog