
g
trái tim băng giá, hôm nay, nếu như ngươi lại không quan tâm đến suy
nghĩ của nàng, vì nàng mà phát động chiến tranh, hoàng huynh, ngươi cho
rằng, hoàng tẩu còn có mặt mũi nào mà đối mặt với người đời, nàng sẽ bị
mang danh hại nước”
Đạo lý đơn giản như vậy, Đông Phương Lạc hiểu, tất nhiên Đông Phương Diệu cũng hiểu.
“Hoàng huynh, thật ra thì trong lòng ngươi đã có đáp án từ sớm, chẳng qua là,
ngươi không dám đối mặt, ngươi sợ đối mặt sẽ lấy được kết quả tệ nhất.
Nhưng có một số việc, không phải ngươi trốn tránh là có thể giải quyết
được, ngươi là hoàng thượng, là hoàng đế Bắc Nhạc, là niềm tin của dân
chúng, vào lúc này, ngươi phải đưa ra quyết định chính xác mới không làm thất vọng người trong thiên hạ”
Đông Phương Lạc tận tình
khuyên bảo: “Có một số việc, ta cũng chỉ có thể nói vậy thôi, ngươi
thông minh hơn ta, so với ta, tự nhiên cũng biết nên làm như thế nào.
Mặt khác, uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, ta tin tưởng hoàng tẩu cũng không muốn thấy ngươi say rượu”.
” Vì mượn rượu giải
sầu, không bằng cùng hoàng tẩu nói chuyện cho tốt, nói đến đây thôi, ta
muốn trở về phủ, Tiểu Mãn vẫn còn chờ ta”. Nói xong, hắn vội vã đứng
dậy.
Đông Phương Diệu bị tam đệ làm cho giận đến nghiến răng. Sao hắn lại không hạ được quyết tâm thu hồi vương phủ của lão tam chứ?
Nhìn bóng lưng đệ đệ đi xa, không nhịn được lại hồi tưởng lại những gì hắn vừa nói.
Mặc dù chói tai, nhưng lại có lý.
Lúc hắn trở lại Hướng Minh cung, đêm đã khuya.
Tần Tố Giác còn chưa ngủ, nàng ngồi trước cửa sổ, giống như có tâm sự, sắc mặt nặng nề.
Đông Phương Diệu đứng ở cửa nhìn nàng.
Cùng lúc đó, nàng cũng nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn nên nhìn sang.
Thoáng chốc, bốn mắt chạm nhau.
Nàng nhìn vào hai mắt của hắn thì trái tim bỗng dưng đau xót.
Cặp mắt kia, thật giống như đầm sâu, thống khổ, bi thương, ảo não, tất cả
tâm tình trộn lẫn trong đó, cho đến cuối cùng, hóa thành một chút bất
đắc dĩ, mạnh mẽ đè nén xuống .
Hắn đi về phía nàng, đôi tay
to lớn ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Cả đời này, ta đối với ai cũng có thể ác độc, bạc tình, duy chỉ có nàng, ta không hạ quyết tâm
được. Tố Giác, nếu như nàng muốn đi đến nơi hẹn, hãy đi đi, ta biết rõ,
dù ta ngăn cản nàng, cũng không thay đổi được gì”
Đến đó, nước mắt Tần Tố nhất thời chảy xuống.
Nàng ôm chặt nam nhân trước mắt, hai cánh tay run rẩy, nước mắt trong suốt thấm qua vạt áo của hắn, thấm ướt ngực hắn.
Đông Phương Diệu cảm thụ vẻ ấm áp này, ngàn vạn ngôn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài.
“Diệu, nếu như ta mất mạng, đáp ứng ta, nhất định phải làm một vị hoàng đế tốt!”
Hắn không có trả lời, chỉ ôm chặt nàng, thật lâu không buông tay. Sáng sớm hôm sau, Tần Tố Giác nữ trang đơn giản, nhảy lên lưng ngựa
dưới cái nhìn chăm chú, khó dứt bỏ của Đông Phương Diệu, đi tới Thủy
trại Bắc Hải.
Bắc Hải là khu vực biển rộng nằm giữa Huyền Cương và Bắc Nhạc, thật ra, nó vốn không thuộc về bất kỳ bên nào.
Nhưng hai mươi mấy năm trước, Bắc Nhạc đại tướng quân Hạ Tử Ngang mang binh
chinh chiến Huyền Cương đã vô cùng bá đạo đem Bắc Hải nhập vào biên giới Bắc Nhạc, cũng cho binh lính đóng ở đó.
Đó, vì e ngại uy danh của Hạ đại tướng quân, Huyền Cương vẫn không dám vượt qua giới hạn đó.
Đến mười mấy năm trước, Phong Dịch nổi lên, thế lực Hạ Tử Ngang lưu lại cũng chầm chậm bị thôn tính.
Dần dần, Bắc Hải trở thành lãnh địa tư nhân của hắn.
Tương truyền, thế lực của Phong Dịch đã sớm trải rộng trên các con sông lớn
từ Nam đến Bắc, mọi nơi đều có phân nhánh của Thủy trại, chia ra kinh
doanh các lĩnh vực: ngân hàng tư nhân, sòng bạc, tạp hóa, hải sản……
Tần Tố Giác đi đường suốt đêm, rốt cuộc cũng vào trong ranh giới của Bắc
Hải, nàng cảm thấy đói bụng, mệt mỏi không chịu nổi, liền tìm một tiệm
mì nghỉ ngơi, dùng cơm.
Tiểu nhị thấy có khách tới cửa, liền cười đón, “Cô nương muốn ăn cái gì?”
“Ngươi đề cử món gì?”
“Chắc cô nương là người từ nơi khác đến? Bình thường, khách tới Bắc Hải, hơn
phân nửa đều đến Huyền Cương làm ăn, cô nương cũng là người làm ăn?”
Nàng cười, không trả lời vấn đề của hắn.
Tiểu nhị kia thấy nàng không để ý tới mình, cũng thức thời không hỏi thăm
nữa”. Quán mì này của chúng ta nổi danh nhất là mì hải sản, cô nương có
muốn nếm thử một chút không?”
“Vậy thì làm một chén mì hải sản đi”
Không lâu sau, tiểu nhị đem mì nước lên, Tần Tố Giác buồn bực ăn.
Vút!
Một thanh âm vang lên bên tai nàng, nàng phản ứng nhanh nhẹn, giơ tay lên, hai ngón tay giữa kẹp được một tờ giấy.
Nhìn ngắm bốn phía, chỉ thấy một thân ảnh mặc đồ đen biến mất trong quán.
Nàng không đuổi theo, mà từ từ mở tờ giấy ra, phía trên viết mấy chữ to:
“ Nửa canh giờ, gặp mặt tại Thủy trại! Dịch”
Tần Tố Giác cười, gấp tờ giấy lại, tiếp tục ăn mì.
Diện tích Thủy trại rất rộng lớn, nơi đây dùng cây trúc tạo
thành một hành lang dài trên mặt biển, bên cạnh là nơi đậu các loại
thuyền bè.
Khi Tần Tố Giác tới cửa Thủy trại thì có người tiến nhanh tới kiểm tra thân phận của nàng.
Nàng cũng không nhiều lời, đem tờ giấy nhận được trước tiệm mì cho đối
phươ