
iểm, ta xem trong mấy sĩ tử này
có vài người rất được”
Thánh Cảnh Đế không nói gì mà chỉ mỉm
cười, bàn tay khẽ nâng tách trà, hắn lên tiếng hỏi Trưởng công chúa, “Tỷ tỷ, người nghĩ thế nào?”
Trưởng Công Chúa khẽ mỉm cười, “Ta cũng
nhận ra vài người nói chuyện rất có lý lẽ”. Thánh Cảnh Đế vừa định mở
miệng nói gì đó thì lại nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến vào.
Giương mắt nhìn lại, tại phía thang lầu có hai nữ tử đang đi đến.
Mọi người trong lâu đều xoay người nhìn
lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn tán thưởng. Không nói đến vẻ
ngoài vô cùng tú lệ của hai nữ tử kia, điều khiến lòng người tán thưởng
chính là trang phục thanh nhã, thần thái an nhàn, ánh mắt lộ vẻ thản
nhiên tú nhã của các nàng. Ở nơi này có nhiều ánh mắt nam nhân đang nhìn mình chăm chú nhưng các nàng vẫn không lộ vẻ khiếp sợ, phong thái không nhanh không chậm, cao nhã mà yên tĩnh. Phong tư khí độ như vậy, ngay cả mệnh phụ thiên kim trong triều cũng không có được, nhìn thấy các nàng
không che mặt như vậy, chẳng lẽ…đây chỉ là thị nữ. Người nhận ra điều
này liền không khỏi giật mình.
“Xin mang trà đến”, Tình Sương cùng Tình
Tuyết nhìn thấy nơi này vẫn còn một bàn trống liền thầm nhủ may mắn, chỉ cần đến trễ một chút thì cô nương khẳng định sẽ không tìm được chỗ
ngồi. Hai người thản nhiên ngồi xuống ghế, lại nói Bác Nhã Lâu là nơi
tập trung tú sĩ có lễ nghĩa, nhìn thấy hai cô nương ngồi đấy cũng thành
thật tuân theo lễ nghĩa mà không tiến đến gần, bọn họ tiếp tục đàm luận
vấn đề mình quan tâm.
“Cũng không biết là danh môn thế gia nhà
ai lại có thể dạy dỗ được thị nữ như thế”, Trưởng công chúa hạ giọng tán thưởng sau khăn che mặt.
“Đúng vậy, so với phong cách cao quý thế này, tiểu nữ của ta cũng còn kém xa”, Trương Tể cũng tấm tắc khen ngợi.
Bọn họ khen ngợi vài câu liền bị đề tài
đàm luận của nhóm sĩ tử bên cạnh hấp dẫn. Một lát sau, hai nữ tử kia đột ngột đứng dậy, bọn họ hướng về phía thang lầu gọi một tiếng “Công tử”.
Mọi người tiếp tục bỏ dỡ bàn luận mà xoay đầu lại nhìn, thị nữ đã như
thế thì thật tò mò không biết phong thái của chủ nhân sẽ như thế nào.
Xuân sơn như tiếu, mi mục như họa
(春山如笑,眉目如画)
Thánh Cảnh Đế ngẩn ngơ nhìn thân ảnh đang tiến vào, tâm trí nhất thời liên tưởng những từ này, trong thời gian
ngắn thật sự không tìm thấy từ nào thích hợp hơn để hình dung. Người nọ
nhàn nhã mỉm cười đi đến chỗ hai thị nữ, bộ dáng tiêu sái phiêu lệ, văn
nhã ôn hòa. Lúc trước đọc sách thường nghe người xưa dùng cụm từ “Phiên
phiên trọc thế giai công tử” miêu tả tài tử giai nhân, ngày đó hắn chỉ
cảm thấy buồn cười, con người sống tại hồng trần dĩ nhiên không thể
không có khí chất phàm tục, lại còn có người không bị danh lợi tiền tài
quy lụy sao? Hôm nay vừa thấy, hắn ngỡ như người này vừa từ trong sách
bước ra. Cũng khó trách người nọ lại có được hai thị nữ tốt như thế,
người như vậy phải có thị nữ như thế hầu hạ, đúng là vô cùng tương xứng.
“Sao công tử lại đến trễ vậy?”, Tình Tuyết nhìn Tranh mà nhẹ nhàng nén giận.
“A! Những chiếc mặt nạ đó thủ công tinh
xảo, ta mãi nhìn ngắm nên không chú ý thời gian. Lúc về chúng ta cũng
nên mua vài chiếc để làm quà tặng tỷ muội ở nhà”, Tranh nghiêng đầu mỉm
cười rồi ngồi xuống ghế.
“Công tử đi lâu như vậy hẳn cũng đã khát
nước, hãy uống trà đi!”, Tình Sương đưa đến một tách trà, Tranh lên
tiếng cảm ơn rồi vừa thổi trà vừa tinh tế chiêm ngưỡng cách bày trí cùng nhóm tài tử trong Bác Nhã Lâu. Nhóm tài tử này mỗi người đều tư văn hữu lễ, nàng thầm nghĩ Bác Nhã Lâu quả nhiên là một nơi phong nhã. Trong
lúc vô tình, Tranh đột nhiên đối diện một đôi mắt đen thâm sâu vô cùng
uy nghiêm, trong lòng nàng cả kinh vội vàng đem tầm mắt chuyển sang nơi
khác. Phát hiện đôi mắt tựa tuần lộc khiếp sợ né tránh mình, Hoàng Đế
mỉm cười. Phong thái như vậy, hắn càng nhìn càng tán thưởng, người này
thật sự không nhận ra là một tiểu thiếu niên hay là nữ cải nam trang?
Tranh không nói gì, mắt không nhìn xung
quanh, nàng cầm tách trà trên tay yên lặng lắng nghe nhóm tài tử tranh
luận. Lúc này mọi người trong lâu đã lấy lại tinh thần, một thư sinh bộ
dáng cao lớn cất tiếng nói.
“Đế quốc nhiều năm nay bị dị tộc xâm lấn, hiện tại đương kim thánh thượng đã trục xuất man tộc ra khỏi biên cương ba ngàn dặm, lại đưa quân đóng trụ biên quan, vậy nên hiện tại việc
quan trọng trước mắt chính là lũ lụt ở Xuân Giang!”
“Xuân Giang mỗi quý đều có lũ lụt dâng
cao, hơn nữa lại thuộc hạ du của quận Thanh Hải. Tuy nói hiện tại Thanh
Hải Tiết Độ Sứ là người có năng lực nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt một
phần nào nỗi khổ của dân chúng!”
“Lũ lụt ở Xuân Giang nếu không ngăn phòng được thì hàng năm ruộng đất của dân chúng đều mất hết. Lại nói, chống
đỡ thiên tai luôn là gánh nặng của quốc khố. Theo đó, quốc khố hằng năm
chỉ có thể cân bằng thu chi, không thể tích trữ. Cũng bởi vì lũ lụt ở
Xuân Giang mà quốc khố do tiên đế cùng đương kim thánh thượng tích trữ
nhiều năm chỉ có thể cùng dị tộc đánh một trận. Nhưng nếu chiến tranh
lại xảy ra thì phải làm sao đây?”
Nghe xong những l