
cô lại ở chỗ này?”
“Tôi…” Linh Tố cảm giác trên mặt nóng lên. Cái cớ kia
ngay tại bên miệng, dù thế nào cũng nói không nên lời. Không biết vì sao, cô
không thể nhẫn tâm lừa gạt người này.
Có lẽ là nhìn thấy sự kích động của cô, giọng nói của
người thanh niên cũng trở nên ôn hòa hơn: “Cô là bạn của Lâm Lang sao?”
Tiếng nói của hắn rất êm tai, trong giọng nói có sự ôn
nhu khó có thể nói rõ, làm cho Linh Tố kìm lòng không được gật gật đầu.
Đột nhiên phục hồi tinh thần lại đã không còn kịp,
trên mặt nóng lên.
Người thanh niên cũng cười nhẹ, nói: “Cám ơn cô tới
thăm em ấy.” Sau đó nghiêng đầu đi.
Hắn quay đầu đi, bên ngoài ánh nắng nháy mắt chiếu
sáng nửa bên mặt của hắn. Linh Tố rốt cục đã thấy rõ, lông mày dày đậm cùng
vầng thái dương rộng, mũi cao thẳng, còn có làn môi mỏng.
Vẻ mặt kia không che giấu được tịch liêu cùng tiều
tụy, làm cho người ta xót xa.
Linh Tố bỗng nhiên cười yếu ớt mở miệng: “Cần gì phải
vướng bận như vậy? Nhân các hữu mệnh, tụ tán từ duyên (Con người
có số mạng của mình, ly hợp là tùy duyên). Kiếp
này vô duyên, kiếp sau lại tiếp tục.”
Người thanh niên cả người chấn động, mạnh mẽ xoay qua
mở to mắt nhìn cô.
Hắn có quen biết một cô gái khác cũng dùng loại ngữ
điệu thoải mái sang sảng này để nói chuyện, có điều ba năm trước đây cô gái ấy
đã không còn ở nhân thế.
Hiện tại đứng ở trước mặt hắn là một cô gái xa lạ, đây
là ai?
Đồng Bội Hoa vừa mới đẩy cửa tiến vào, đánh vỡ không
khí xấu hổ trong phòng.
“Khôn Nguyên, anh đã trở lại?”
Linh Tố mở to mắt nhìn, hóa ra anh ta chính là Khôn
Nguyên!
Bạch Khôn Nguyên mặc một quần áo hàng ngày, tùy ý mà
lại phong độ. Đây là phong vận mà chỉ có người con trai trưởng thành mới có,
hiển nhiên Linh Tố có vẻ xa lạ. Cô quen biết các nam sinh, người tốt nhất cũng
chỉ giống như Hứa Minh Chính, sạch sẽ nhẹ nhàng mà thôi.
Bạch Khôn Nguyên hỏi Đồng Bội Hoa: “Bội Hoa, vị này
là?”
“Đây là Thẩm tiểu thư, đến để quyên tiền.”
Duy trì lời nói dối không đến 1 phút, liền khinh địch
mà bị đánh vỡ. Linh Tố không thể khống chế cảm giác thiêu đốt trên mặt. Cô sống
mười bảy năm, đây là lần đầu tiên cảm giác được quẫn bách kích động như thế,
hận không thể lập tức biến mất ở trước mặt người khác.
Bạch Khôn Nguyên chú ý tới, hỏi một cách ý vị: “Quyên
tiền? Cô muốn quyên cái gì?”
Đồng Bội Hoa nói: “Trước kia dì đã nói qua, tính đem
một ít sách và quần áo của Lâm Lang quyên góp…”
“Không được!” Thần sắc buồn bực của Bạch Khôn Nguyên
trở thành hư không, quyết đoán phủ định: “Di vật của Lâm Lang ai cũng không
được động vào, muốn quyên thì ký chi phiếu đi!”
Linh Tố cùng Đồng Bội Hoa đều kinh ngạc. Linh Tố chỉ
cảm thấy nhiệt độ trên mặt đã đủ cao để có thể luộc trứng gà, mồ hôi đã rịn
trên lưng. Cô cảm thấy hối hận trước đó chưa từng có vì hôm nay mình tới đây.
Sắc mặt Đồng Bội Hoa cũng không tốt, cô ta uyển chuyển
nói: “Khôn Nguyên, đó là ý tứ của dì. Anh cũng không muốn thấy bà nhìn vật mà
nhớ người chứ?”
Ngữ khí của Bạch Khôn Nguyên bình thản lại có sự kiên
định không cho cự tuyệt: “Dì Diệu không muốn nhìn thấy, vậy thu dọn vào là được
rồi. Đồ Lâm Lang để lại vốn không nhiều lắm, anh không muốn mất đi một thứ gì.”
Đồng Bội Hoa khẽ giật mình, cúi đầu xuống.
Tầm mắt Bạch Khôn Nguyên chuyển tới trên người Linh
Tố: “Vị tiểu thư này, thực xin lỗi. Tôi hy vọng cô có thể thông cảm.” Nói xong,
từ trong lòng lấy ra chi phiếu, ký xoẹt một cái, đưa tới trước mặt Linh Tố.
Suy nghĩ trong đầu Linh Tố trở nên hỗn loạn, lui lại
một bước, bối rối xua tay: “Tôi không thể lấy, không thể lấy!”
Bạch Khôn Nguyên nghĩ giọng điệu vừa rồi của mình dọa
cô, đành ôn hòa nói: “Không cần khách khí như thế. Cô đến đây một chuyến không
dễ dàng, cũng không thể để cô tay không trở về.”
Mặt Linh Tố đã đỏ hồng. Bạch Khôn Nguyên còn nói: “Sắc
trời đã không còn sớm, đường núi không an toàn, để tôi gọi lái xe đưa cô ra ngoài.”
Đây quả thực chính là đuổi người.
Nhưng hắn đứng rất gần Linh Tố, cô ngửi thấy một mùi
hương đặc thù từ trên người hắn, nói không rõ là mùi hoa cỏ hay là mùi mồ hôi,
cũng không phải là hương thơm, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy thoải mái, tim đập
cuồng loạn dần dần trở nên vững vàng.
Thật kỳ diệu, cùng là khác phái, Hứa Minh Chính lại
chưa từng gây cho Linh Tố bất cứ kích thích cảm quan nào.
Cô không biết vì sao đã tiếp nhận tờ chi phiếu kia.
Xe chở Linh Tố chạy ra khỏi đại viện Bạch gia. Lúc này
Bạch Khôn Nguyên mới hỏi Đồng Bội Hoa: “Thiếu nữ này có chút quái dị, có biết
lai lịch của cô ta không?”
Đồng Bội Hoa cười nói: “Không phải là một cô gái đến
quyên tiền thôi sao. Hôm nay thực khiến người ta mở rộng tầm mắt, một cô bé
cũng có thể khiến anh sợ hãi nhỉ…”
Bạch Khôn Nguyên ngắt lời cô ta: “Anh đã sớm nói qua,
không nên động vào vật gì của Lâm Lang.”
Đồng Bội Hoa vài phần ủy khuất, vài phần bất đắc dĩ:
“Chẳng lẽ anh muốn giữ gìn phòng này cả đời sao?”
“Sao lại nói vậy?”
“Anh.. Anh còn hỏi tại sao? Anh đã từng đáp ứng với
em, một lần nữa bắt đầu đối mặt với cuộc sống mà. Nhưng anh vẫn dây dưa không