
lên, nghĩ đến cái ống dài dài lành
lạnh đó, anh toát mồ hôi hột. Kế hoạch của anh
vốn dĩ là như vậy, bịa đại ra một triệu chứng nào đó để hỏi bác sĩ Trình, sau
đó đến bệnh viện nhờ cô khám bệnh giúp, làm phiền cô vài lần rồi theo đà mời cô
đi ăn, cám ơn sự giúp đỡ của cô, cứ thế cho đến khi con mồi cắn câu. Cái chiêu
này đã được anh sử dụng nhiều lần trước đó và lần nào cũng thành công. Thế
nhưng bây giờ, nếu phải nội soi dạ dày, anh cảm thấy sự hy sinh là quá lớn.
Anh
thận trọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ừm, thật ra tôi có một người bạn, cụ
thể thế nào tôi cũng không rõ... Bác sĩ Trình, cô có thể cho tôi số điện thoại,
hôm khác tôi sẽ đưa anh ta đến cô khám xem sao."
Trình
Vũ Phi đọc số điện thoại rồi nhiệt tình dặn dò một hơi: "Anh đưa anh ta
đến khám trước đã, buổi sáng không được ăn gì, nếu cần thiết sẽ trực tiếp nội
soi dạ dày."
Tô Nhất
Minh mồ hôi chảy ròng ròng gật
gật đầu, lái xe đến một khu nhà kiểu cổ, theo lời Trình Vũ Phi dừng xe trước
một căn nhà.
"Không
mời tôi vào nhà sao?" Nhìn Trình Vũ Phi
bước xuống xe, Tô Nhất Minh nói một câu xưa như trái đất. Không ngờ câu nói này
làm vị bác sĩ nhân dân khó xử. Cô không
thể mời anh ta vào nhà, tất nhiên không
phải vì sợ Tô Nhất Minh nổi máu dê, cũng không phải kiêng kỵ trai đơn gái
chiếc. Giữa ban ngày ban mặt, đối phương lại là ông chủ cùa Điền Thiêm nói thế
nào cũng phải lịch sự một chút, nhưng cô không cóchìa khỏa, bản thân còn không
vào nhà được nữa là. Nhìn điệu bộ
khó xử của Trình Vũ Phi, Tô Nhất Minh
cười, ôn tồn hỏi: "Không tiện à? Không tiện thì để lần sau vậy."
Trình
Vũ Phi cười ngượng ngùng, may mà Tô Nhất Minh không nói gì thêm nữa, lịch sự
cáo từ. Chiếc xe từ từ quay đầu chạy ra khỏi khu dân cư. Trình Vũ Phi thở phào,
nhưng vẫn chưa thể vào nhà, đành phải gọi cho Điền Thiêm lần nữa,
hẹn giờ đến lấy chìa khóa.
Tô Nhất
Minh thuận đường đến gặp một khách hàng đã hẹn
trước, đàm phán thành công mấy điều còn chưa thông nhất khi trao đổi qua e-mail
và điện thoại trước đó, sau đó lại lái
xe về văn phòng. Không ngờ lại gặp Trình Vũ Phi dưới lầu, vẫn đứng ở chỗ lúc
nãy mình nhìn thấy. Anh cảm thấy rất kỳ
lạ, trực tiếp xuống xe đi tới, cười cười nói với Trình Vũ Phi, "Cuộc đời
thật có rât nhiều chốn để gặp nhau, bác sĩ Trình, chúng ta lại gặp nhau
rồi."
Trình
Vũ Phi quay đầu lạt cảm thấy hôm nay đúng một ngày xui xẻo, trả lời như một cái
máy, "Chào giám đốc Tô"
"Gọi
tôi là Nhất Minh là được rồi. Gọi giám đốc Tô nghe rất xa cách. Trước lạ sau
quen mà!" Tô Nhất Minh cười rạng rỡ. Mọi việc đang tiến triển vô cùng
thuận lợi, nếu cứ với tốc độ thế
này, chẳng bao lâu có thế nuốt chửng cô bác sĩ này vào bụng.
Trình
Vũ Phi đang định nói gì đó thì Điền Thiêm chạy ra. Một lần nữa vô cùng ngạc
nhiên khi thấy ông chủ của mình lại đứng cạnh
chị Phi Phi cười rạng rỡ như hoa, Điền Thiêm lập tức há hốc mồm lắp bắp,
"Gi...ám... gi...ám đốc Tô... Tôi không phải... không phải thường xuyên ra
ngoài trong lúc làm việc... Thật ra đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài...
không... lần thứ hai..." Điền Thiêm vô cùng khổ sở, đi làm chưa được bao
lâu, vừa ra ngoài một chút đã bị giám đốc bắt gặp, mà một ngày bắt được hai
lần. Ông chủ sẽ nghĩ thế nào đây? Bắt gặp một lần còn
có thể ngụy biện là ngẫu nhiên, bắt gặp hai lần thì sao? Là tất nhiên? Điền
Thiêm bỗng dưng toát mổ hôi hột. Trình Vũ Phi ngẩn người, nhìn thấy tình cảnh
vô cùng nguy hiểm, vội vàng giải thích rõ đầu đuôi với Tô Nhất Minh. Tô Nhất
Minh thể hiện mình độ lượng không tính toán, cười rạng rỡ: "Bác sĩ Trình
không phải lại về nhà sao? Tôi đưa cô về nhé. .. dù sao cũng đã biết đường
rồi.”
Trình
Vũ Phi chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng đến vậy, thật ngu ngốc quá đi. Cô cầm
chìa khóa, lau mồ hôi,
khéo léo từ chối, để tránh Tô Nhất Minh lại khách khí một lần nữa, vội vàng vẫy
taxi, vội vàng bước lên xe và nhanh chóng mât hút trong tầm mắt của Tô Nhất
Minh.
Điền
Thiêm lập tức chuồn êm trước khi chiếc taxi mất hút khỏi tầm mắt của ông chủ,
bây giờ chỉ còn lạiTô Nhất Minh một
mình hăm hở đứng đó ngẩng cao đầu gọi điện thoại cho Lục Dã Bình.
"Dã
Bình à? Dạ dày gần đây thế nào rồi?"
"Tốt...
uống thuốc bác sĩ kê đơn đỡ hơn rất nhiềurồi "
"Có
cần đi khám lại không? Tôi vừa quen một bác sĩ Trình độ cao, đến đó khám
đi..." Tô Nhất Minh nghĩ tới nghĩ lui,
chỉ có Lục Dã Bình mới có thể hy sinh vì
nghiệp lớn.
"Không
cần... tôi đang rất ổn mà." Trong lòng Lục Dã Bình cảm thấy rất ấm áp,
đúng là anh em giường dưới giường trên năm nào, tình sâu như biển.
"Đi
khám lại đi... nội soi dạ dày"
"Không!
Vừa mới nội soi rồi, lần đó rõ ràng là họ muốn lấy mạng tôi."
"Làm
lại đi, lần trước bác sĩ nói phải kiểm tra định kỳ, có khả năng có thay đổi mà,
lỡ biến thành ác tính thì sao....
Lục Dã
Bình cuối cùng cũng cảnh giác, "Miệng cậu xui xẻo vừa thôi! Chẳng phải cậu
chính là cái tên khiến quỹ đen của tôi bị lộ sau bao năm dành dụm sao? Bây giờ
lại còn muốn hăm dọa tôi bệnh tình nguy kịch lần nữa à... không làm.. không đời
nào."
Tô Nhất
Minh im lặn