
ng nổi..."
“Tô
Nhất Minh, anh đừng quên là anh đích thân đến nói chia tay với tôi." Trình
Vũ Phi thấy nghèn nghẹn, nhớ lại những lời anh nói ngày hôm đó, nỗi thống khổ
của mình.
"Anh
đã nói với em rồi, đàn ông nói mười câu thì chín câu là giả. Sao em không phân
biệt được nhỉ? Lần đó tận đáy lòng anh hy vọng em sẽ nói không, nói em tự
nguyện cùng anh đồng cam cộng khổ... Em không nói lời nào, anh đau khổ đến phát
điên."
"Anh
trước nay chẳng đàng hoàng lên được tí nào, sao tôi biết câu nào anh nói là
thật câu nào là giả chứ?"
"Em
nghĩ anh thật muốn chia tay với em mà lại hùng hùng hổ hổ chạy sang tận Mỹ sao?
Một cú điện thoại không phải là kết thúc rồi sao, hoặc giả... căn bản là chẳng
cần làm gì, lạnh lùng xử lý là xong thôi.. Còn chiếc nhẫn cầu hôn nữa. Nêu anh
thật sự muốn chia tay, anh còn chạy đến đưa cho em làm gì?"
Trình
Vũ Phi cau mày, định tìm lời phản bác. Nhưng nhìn thấy gương mặt gầy đen của
anh, lòng bỗng mềm đi, cuối cùng thở dài nắm lấy tay anh. Khó khăn lắm mình mới
vỗ béo được gã lưu manh cáo già này, bây giờ ốm chẳng khác gì một trái mướp
già, thật khiến người ta xót xa...
Tô Nhất
Minh thở phào, nhưng lòng anh vẫn còn một cái gai.
"Em
đi rồi thì cái gã Kim mao sư vương của em có đau lòng không?" Anh giả vờ
thờ ơ.
Trình
Vũ Phi hừ một tiếng: "Các anh ngày nào cũng gọi điện thoại đêm khuya quấy
rầy em, động vật giống đực đều bị dọa cho chạy hết rồi, nói gì đến Kim mao sư
vương."
Tô Nhất
Minh ngớ ra: "Nói xằng, Chỉ có hai lần mà, bởi vì anh nhớ em quá, nên quên
là thế giới có chuyện chênh lệnh múi giờ."
"Anh
thì ít quấy rầy. Nhưng cái anh bạn Lục Dã Bình của anh hầu như ngày nào cũng
gọi lúc nửa đêm báo cáo tình hình của anh. Chẳng lẽ không phải là do anh chỉ đạo
sao?"
"Dã
Bình?"
"Hôm
nay nói anh vì em mà ngày ngày uống rượu tìm quên, suýt nữa bị cảnh sát bắt
giam; ngày mai nói anh vì em mà có ý muôn chết, bác sĩ nói là đang trong cơn
nguy kịch; ngày mốt nói anh vì em mà tâm trạng thất thường, suốt ngày giam mình
ở công ty không muốn gặp ai... Ngày nào giữa đêm chuông điện thoại cũng reo. Em
thành tội nhân thiên cổ, bị người đời dè bỉu rồi đây. Em bây giờ tâm trạng suy
sụp sắp chết, sao có thể bắt đầu cuộc sống mới được đây?"
"Cái
gã này muốn hủy hoại hình tượng của anh đây mà, không thể thêu dệt chút lời tốt
đẹp hay sao? Anh về sẽ mắng hắn một trận! Báo thù cho em!" Tô Nhất Minh
phẫn nộ.
"Nhất
Minh." Trình Vũ Phi gọi.
"Ừm?"
"Không
có Kim mao sư vương nào hết. Hôm đó có một bác sĩ ở bệnh viện M, cùng với mấy
người bạn đến chỗ em ở chơi, em nấu món Trung Quốc đãi họ."
"Nhưng
tối đó em nói là muốn bắt đầu cuộc sống mới với hắn ta."
"Em
lừa anh thôi. Lúc đó em chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự quầy rầy của anh.
Mỗi lần anh gọi điện thoại đến, em phải khó khăn lắm mới hạ quyết tâm không
lung lay... Em đau khổ đến chết được. Cho nên mới lừa anh, chỉ là muốn yên tĩnh
một chút."
Tô Nhất
Minh hít một hơi thật sâu, nhớ đến những đau khổ mà anh phải chịu đựng mỗi
ngày. "Bác sĩ của anh, có lúc anh thật sự có chút hận em. Em thật là tàn
nhẫn, những ngày qua anh thấy mình giống
như một khối u bị em nhẫn tâm cắt bỏ..."
"Vậy
anh chắc chắn là khối u ác tính rồi. Sau khi cắt đi phát hiện anh vẫn đang di
căn, chỗ nào cũng có. Làm thế nào
cũng không thể đuổi hình bóng của anh đi." Trình Vũ Phi hạ giọng nói, từ
từ đưa tay ra, cẩn thận vuốt ve gương mặt anh.
"Cho
nên... Chúng ta có thể kết hôn chứ?", Tô Nhất Minh ngập tràn hy vọng.
Trình Vũ Phi im lặng. Lúc Tô Nhất Minh đợi đến sắp tuyệt vọng thì cô mới mở
miệng nói: "Bố mẹ em còn chưa đồng ý mà."
"Vậy
về đến nơi anh sẽ đến bố mẹ em ngay." Tô Nhất Minh thở hắt ra, từ từ dịch
tới, hôn cô thật sâu. Bảy tháng lẻ hai ngày, cô đã bỏ đi đúng bảy tháng lẻ hai
ngày. Mỗi một ngày anh đều nhớ rất rõ, nỗi đau từng ngày đều khắc sâu trong
lòng anh, cuộc đời anh. Anh từng cho rằng nỗi đau này sẽ mãi mãi không bao giờ
vơi, may mà bây giờ, tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc...
"Thưa
quý khách, máy bay đang bay vào vùng thời tiết xấu, xin quý khách thắt dây an
toàn." Giọng cô tiếp viên dịu dàng vang đến từ phía sau.
Tô Nhất
Minh nhìn hai cánh tay đang vòng qua người anh, ngẩng đầu cười: "Tôi đã có
sợi dây an toàn rất thoải mái rồi"
Cô tiếp
viên ngớ ra, rồi cười: "Đúng là rất thoải mái, nhưng tôi lo là không đủ an
toàn."
"Rất
an toàn. Tôi muốn sợi dây an toàn này sẽ an toàn thoải mái cột chặt tôi cả
đời."
Cô tiếp
viên tóc vàng mắt xanh mỉm cười lắc đầu bỏ đi. Tô Nhất Minh không tiếp tục giở
trò lưu manh nữa, chỉ vòng tay ôm lấy cô, mỉm cười “Vũ Phi, sợi dây an toàn này
cũng sẽ thoải mái cột chặt em suốt đời."
Xuống
máy bay hai người lên taxi, chiếc taxi dưới sự chỉ đẫn của Tô Nhất Minh chạy
vào một khu dân cư nhỏ, Trình Vũ Phi ngó ra: "Nhất Minh, có phải là đến
nhầm chỗ rồi không?"
“Không
đâu. Vũ Phi, chúng ta đổi nhà mới rồi.Trước đây nguồn vốn gặp khó khăn, anh đã
bán biệt thự, căn hộ ở tầng
trên cùng anh cũng cho thuê rồi."
Khủng
hoảng kinh tế thật thảm khốc vậy sao?