
hông đem lại niềm vui cho cô ấy còn con có thể
cho cô ấy. Nói tóm lại, con yêu cô ấy hơn bất cứ ai, cũng làm cho cô ấy hạnh
phúc hơn bất cứ ai, con bảo đảm..
Đêm đến
Trình Vũ Phi len lén vào phòng Tô Nhất Minh.
"Hôm
nay xem ra anh rất thành khẩn." Trình Vũ Phi nhìn Tô Nhất Minh. Nụ cười
chân thành, hàm răng trắng sáng, lúm đồng tiền đáng yêu, cho dù có nói những
lời mật ngọt chết ruồi, nghe cũng cảm thấy y như thật.
"Cái
gì là xem ra chứ? Anh thật sự rất thành khẩn."
Trình
Vũ Phi nhún vai.
"Đó
là những lời thật lòng của anh. Vũ Phi.." Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm lấy
cô, "Sao em muốn về đây thế? Không phải nói là một mình anh về thôi
à?"
"Không
yên tâm anh mà, cũng lo xảy ra chuyện không lấy được nhau."
"Còn
xảy ra chuyện gì được nữa? Giây đăng ký kết hôn cũng lấy rồi, đám cưới cũng đã
định là hai tuần sau." Tô Nhất Minh nhanh như cắt đè cô xuống giường, lật
người nằm lên trên..
Sáng
sớm. Mẹ Vũ Phi nhìn thấy con gái đang múc cháo.
"Hôm
qua không có việc gì chứ? Sao trong phòng Nhất Minh lại có tiếng động lớn
thế?"
Trình
Vũ Phi im lặng múc cháo xong: "Ừm, anh ấy ngã xuống giường, chân bị
thương."
"Ngã
xuống giường? Sao thế? Cái thằng này có phải có bệnh mộng du?"
Trình
Vũ Phi bê cháo vào phòng Nhất Minh. Không phải mộng du, giường nhà anh rất
rộng, anh đã quen tự do lăn qua lăn lại trên giường, kết quả là hôm qua lúc anh
trèo lên người cô động tác quá mạnh nên rớt xuống đất...
Bệnh
viện. Nếu không phải là chân đang bị thương thì Tô Nhất Minh đã nhảy dựng lên
rồi: "Hạn chế cử động một tháng? Không được không được, anh chỉ còn hai
tuần là đám cưới rồi... Anh chi bị sái chân thôi mà, thật đúng là đêm dài lắm
mộng!"
Đó là
một đám cưới hoành tráng kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, dù chẳng có
chút sáng tạo, cũng vô cùng tầm thường.
MC
Hoàng khịt khịt mũi chế nhạo, đôi tân lang tân nương này tuổi đã lớn, chẳng đủ
tươi trẻ diễm lệ nhưng được cái tiền nhiều người đông. Những cánh hoa hồng trải
trên thảm cỏ là lấy từ chín trăm chín mươi đóa hoa hồng, đây là yêu cầu của chú
rể, nghe nói cô dâu rất thích số 9, nói là thiên trường địa cửu, chỉ một chữ
“thô”!
Chú rể
bị sái chân, một bên chống nạng, một bên cô dâu dìu khập khiễng bước trên lối
đi rải đầy hoa hồng. Một phụ nữ trung niên cười thầm nói với cô bạn ngồi bên
cạnh: “Ái chà? Con gái ông Trình sao lại gả cho một gã thọt thế kia? Chẳng
trách, tôi đã nói rồi mà, đại gia lành
lặn làm sao lại để ý một cô gái quá lứa lỡ thì? Thì ra là một tay tàn phế!”
Chung
Viễn ghé tai Lâm Đồng thì thầm: “Còn may là cái chân quan trọng nhất không bị
thương”.
Lâm
Đồng mỉm cười véo đùi anh một cái.
“Ồ! Cái
chân này của anh không ngứa, em véo làm gì?”
Lâm
Đồng lại véo một cái.
“Chân
này cũng không ngứa. Em đổi cái khác đi!”, Chung Viễn ngước mặt cười.
Lâm
Đồng lại hạ thủ. Lần này véo vào môi anh…
Nghi lễ
phức tạp và dài dòng. Tô Nhất Minh lau mồ hôi túa ra trên mặt. Anh quả thật
không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
MC cũng
cảm thấy nên làm gì đó để khuấy động không khí. Anh ta gọi một thằng bé béo múp
míp lên sân khấu, đưa cho nó một bó hoa: “Sau đây, chúng tôi mời anh bạn nhỏ
tặng bó hoa này cho cô gái đẹp nhất có mặt ở đây”. Nói rồi nhìn về hướng cô dâu
vẫy tay ra hiệu.
Thằng
bé hiểu ý, cầm bó hoa bước tới chỗ Trình Vũ Phi, sau đó… vòng qua sau lưng cô,
tặng bó hoa cho cô phù dâu bé xinh Quả Quả.
“Ấy…
anh bạn nhỏ, sai rồi, tặng cho cô gái xinh đẹp nhất, nên tặng cho cô dâu mới
phải…”. MC vội vàng cúi xuống sửa sai.
Thằng
bé cố chấp lắc đầu: “Quả Quả mới là cô gái đẹp nhất. Bạn ấy đẹp nhất mà…”.
Nghiêm
Hoa đừng phía dưới đang bận rộn ghi hình Quả Quả bị lời nói chân thành của đứa
bé làm cho kinh ngạc đến ngẩn ra, anh ta vô cùng cảm động chạy lên: “Đứa bé này
con nhà ai vậy? Đúng là có mắt nhìn người. Tuổi nhỏ như vậy, lớn lên chắc sẽ
làm được việc lớn…”
MC
Hoàng sầm mặt lại, lôi hai fan một lớn một nhỏ của Quả Quả xuống dưới.
Tiệc
cưới cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Tô Nhất Minh như sắp nổ tung. Một bà lão
dạy đứa cháu nội của mình: “Đại Mao, cháu đến từng bàn xem có nắp hai chai rượu
không, rượu này rất đắt tiền, nắp chai cũng có thể đổi được bốn mươi đồng. Cháu
lấy nhiều một chút, lấy một cái bà sẽ mua cho cháu một bao kẹo!”
Trình
Vũ Phi nhìn thằng bé chạy lung tung khắp nơi gây phiền phức cho không ít người
mà lắc đầu ngao ngán.
“Nhất Minh,
đó là cháu nội nhà người cô họ của em, cô ta lúc nào cũng bày trò kiếm chác,
làm mất mặt anh rồi.”
Tô Nhất
Minh tỏ ý “em đừng để tâm”, Trình Vũ Phi buồn bã cúi đầu. Hôm nay nhiều khách
quan trọng như thế, họ hàng nhà mình sao chẳng giữ giùm chút thể diện thế nhỉ?
Tô Nhất
Minh gọi mấy đứa con nít lại, thì thầm gì đó vào tai chúng, mấy đứa bé vui
sướng chạy xuống nhặt nắp chai.
“Nhất
Minh?”. Trình Vũ Phi nghi ngờ nhìn anh.
“Anh
bảo chúng cùng nhặt nắp chai, nhặt một cái đổi một bao lì xì một trăm tệ. Không
sao rồi, bây giờ thành ra là trò chơi khuấy động không khí do anh bày ra, không
mất mặt nữa. Anh bảo đảm ngay cả cháu nội của