
cô em cũng sẽ nộp nắp chai cho
anh”.
Cuối
cùng cũng đợi được đến lúc tất cả kết thúc.
Tô Nhất
Minh đã say bí tỉ.
“Vũ
Phi, giúp anh cởi dây nịt, sao anh không tìm được chỗ mở dây nịt thế nhỉ?”
Trình
Vũ Phi thở dài, trong tiệc cưới anh đã rất cẩn thận để không phải uống rượu, ai
ngờ đến phút cuối, về đến phòng tân hôn rồi mà còn bị Lục Dã Bình chuốc cho say
mềm.
“Vũ
Phi… Chúng ta có phải là chưa động phòng không?”. Tô Nhất Minh vật vờ.
“Hôm
nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã”.
“Không
được, anh đã hứa với bố mẹ em, những người đàn ông khác có thể làm được anh
cũng phải làm được. Hôm nay việc cần làm anh đều đã làm xong… động phòng rất
quan trọng…”
“Vừa
nãy động phòng rồi, anh quên rồi à? Mỗi lần uống say đều quên sạch…”
“Thật…
Thật không?” Tô Nhất Minh ngoác miệng hỏi, rồi liền sau đó ngủ say như chết.
Lục Dã
Bình hưng phấn về nhà.
“Bà xã,
hôm nay cuối cùng anh cũng trả được mối thù mười năm! Chuốc gã Tô Nhất Minh say
bí tỉ! Khiến cậu ta đêm nay không thể động phòng!”
“Anh ấy
có thù gì với anh?”
“Ai bảo
cậu ta tháng trước tố cáo với em về quỹ đen của anh…”.
“Ai bảo
anh chơi với loại bạn đó? Đáng đời!”.
“Nhưng
cậu ta rất nghĩa khí. Vì anh em có thể bạt đao tương trợ”.
“Vậy
sao anh ấy lại tố cáo anh?”
“Vì anh
em bạt đao tương trợ, vì phụ nữ rút dao găm đâm anh em. Ngày nào nửa đêm anh
cũng gọi cho vợ cậu ta kể lể những chuyện xấu của cậu ta… Cho nên cậu ta tìm
cách báo thù anh!”
“Lục Dã
Bình, anh thật vô duyên!”
“Là vì
anh muốn làm động lòng vợ cậu ta! Lúc đó quan hệ giữa bọn họ rất căng thẳng. Vì
muốn cậu ta sớm ngày được ôm mỹ nhân, anh ngày nào cũng gọi cho cô ta, thêm mắm
dặm muối nói cậu ta nhớ cô ta thế nào thế nào. Là điện thoại quốc tế đấy. Anh
dễ dàng lắm à, ngày nào cũng đúng giờ đó, gió mưa cũng không quản ngại, đang
họp cũng chuồn ra, có lớp dạy cũng đổi giờ…”
Hậu
quả của việc bốc phét
Tối nay
có bữa tiệc buffet, đã hẹn là cùng Trình Vũ Phi tham gia, Tô Nhất Minh vội vội
vàng vàng nhưng vẫn đến trễ, bạn bè đều đã nhập tiệc cả, vừa ăn buffet vừa
chuyện trò rôm rả. Anh hồi hộp nhìn khắp tứ phía, bác sĩ nhà anh lần đầu tiên
tham gia vào hoạt động kiểu này, với tính cách hướng nội, anh lo cô không thích
nghi được.
Anh
nhanh chóng tìm được bác sĩ của mình. Cô mặc một chiếc đầm hoa dài màu sắc tươi
tắn nổi bật so với một rừng áo lễ phục đơn sắc đậm có, nhạt có. Bây giờ, chiếc
váy hoa dài màu sắc tươi tắn ấy đang bê một đĩa thức ăn trò chuyện rất vui vẻ
với một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tô Nhất Minh vội vàng áp sát mục tiêu,
nhanh chóng nghe thấy bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh.
“Ồ! Tôi
vừa ăn một loại rau rất kỳ lạ, đây là một loại cỏ… Nhưng tôi chỉ bỉ biết tên
tiếng Trung của nó, không biết tiếng Anh thì nói thế nào”.
“Ồ, đây
là rosemary. Ấy… Tôi lại muốn biết tiếng Trung gọi là gì”.
“Ngư
tinh thảo”.
“Ngu
tinh tao.”
“Ngư
tinh thảo…”
“Ngư
tinh thao…”
“Ồ! Tốt
tốt tốt! Anh nói tiếng Trung tốt lắm!”
“Cám
ơn. Tôi thấy mấy chữ này phát âm khá dễ, vì phát ấm giống như bia Thanh Đảo.
Chữ viết cũng giống nhau đúng không?”
“Ờ… gần
giống”. Trình Vũ Phi cười ngố với anh ta.
Tô Nhất
Minh cố nhịn cười, bước tới ôm eo bác sĩ, chào anh chàng đẹp trai tóc vàng. Anh
chàng đẹp trai tóc vàng mắt xám cười thân thiện với Tô Nhất Minh: “Vợ anh rất
đẹp, cũng rất thú vị”.
Tô Nhất
Minh mỉm cười dẫn bác sĩ đi. “Trò chuyện vui vẻ nhỉ?”
“Ừ. Là
người Đức, lớn lên ở Mỹ, cho nên rất hoạt bát, tiếng Anh cũng rất giỏi”. Cái
gọi là tiếng Anh giỏi chính là cách phát âm và tốc độ nói đủ để mình nghe hiểu
được.
“Ừm.”
Tô Nhất Minh gật đầu, “Rosemary không phải là ngư tinh thảo [1'>, mà
là cây hương thảo”.
[1'> Rau diếp cá
“Á?
Không thể nào, rõ ràng hình dạng rất giống rau diếp cá, mùi vị cũng giống! Ồ,
cây hương thảo chắc chắn là tên tiếng Anh của rau diếp cá.”
“…” Tô
Nhất Minh cười gượng xoa xoa đầu cô, “Bác sĩ, anh thấy mắt và miệng em có vấn
đề rồi…”
Trình
Vũ Phi đi qua đi lại mấy vòng, vui vẻ chọn những món ít gặp, phát hiện rất
nhiều người ngoái đầu lại nhìn mình, cô lo lắng quan sát một lát rồi cùng cùng
phát hiện chiếc váy mình mặc màu sắc quá sặc sỡ.
Thế là
cô có chút tự ti nép vào Tô Nhất Minh, hạ giọng hỏi anh: “Nhất Minh, hôm nay
hình như em mặc không được phù hợp lắm đúng không? Chiếc váy này là lần trước
đi Cape Town mua, lần đó không có cơ hội mặc, em cảm thấy rất đáng tiếc…”
Tô Nhất
Minh nheo mắt: “Rất đẹp, hệt như một đóa hoa.”
“Thật
à?” Trình Vũ Phi cười rạng rỡ.
“Thật
giống một đóa hoa khoai tây.”
“…”
Trình
Vũ Phi ngạc nhiên phát hiện trong buổi tiệc một số người nước ngoài khi biết cô
là bác sĩ thì rất hứng thú, ở nước ngoài được bác sĩ gia đình chăm sóc quen
rồi, bọn họ cũng muốn tìm một bác sĩ gia đình ở Trung Quốc. Cô đi một vòng trò
chuyện với họ cũng khá lâu, lúc quay sang tìm Tô Nhất Minh thì thấy anh đang
bốc phét với các bạn chiến hữu, không biết có phải là do gần đây công việc kinh
doanh của anh tốt đến ngứa mắt người khác hay không mà bọn họ xúm lại tổng xỉ vả
anh.
“Nhất