
ên
em từ chối khéo lời đề nghị ở lại làm việc của bênh viện M, định về nước tìm
anh làm lành."
"Vũ
Phi!" Lần này Tô Nhất Minh thật sự mắt chữ A mồm chữ O.
Trình
Vũ Phi mỉm cười: “Thật đấy. Còn nữa Nhất Minh, nếu lúc đó công ty anh thật sự
không vực dậy được, anh có mãi mãi không đi tìm em nữa không?"
Tô Nhất
Minh im lặng hồi lâu rồi trả lời: "Nếu anh thật sự xuống dốc, có thể sẽ
tìm một nơi không có ai quen biết để chữa lành vết thương. Ai cũng không gặp,
nhất là em. Vả lại như thế cũng tốt cho em."
"Chính
điều này làm em lo lắng. Bởi thế em mới quyết tâm chủ động trước, em sợ muộn
rồi thì sẽ không biết anh chạy đi đâu. Em còn lo anh sẽ nghĩ quẩn. May mà...
anh sang Mỹ trước."
“Vậy là
anh lỗ nặng rồi! Sớm biết thế anh chẳng mất công sang Mỹ, ở nhà đợi em chủ động
đến làm lành, được phụ nữ theo đuổi anh hãnh diện biết chừng nào. Hơn nữa sau
này còn nắm được đuôi của em chứ!" Tô Nhất Minh hối hận.
Trình
Vũ Phi cười: "Lại giở trò rồi! Nhất Minh, em cảm thấy tình yêu đích thực
là phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, không xa không rời, rơi vào cảnh hiểm nghèo
hơn anh cũng đừng nghĩ sẽ đơn độc một mình đối mặt với
nó, chúng ta cùng hội cùng thuyền mà."
"Cùng
hội cùng thuyền? Nhưng anh chỉ là một chiếc thuyền rách. Em phải chuẩn bị tâm
lý quyết đánh đến cùng đấy nhé."
Trình
Vũ Phi cười: "Anh không phải là chiếc thuyền rách. Nhiều nhất cũng chỉ là
thuyền hải tặc mà thôi."
Tô Nhất
Minh cười ha ha, dang rộng hai tay: "Vậy thì hoan nghênh em lên thuyền hải
tặc Tô Nhất Minh! Anh bảo đảm nó nhất định sẽ đưa em đến bến bờ hạnh phúc, cũng
bảo đảm phong cảnh dọc đường sẽ vô cùng độc đáo và tươi đẹp..."
Trình
Vũ Phi mãn nguyện, sà cả người vào vòng tay anh.
Tô Nhất
Minh ôm chặt cô thì thầm “Đến đây nào, bác sĩ của anh.”
Tô Nhất
Minh cuối cùng cũng tự mình đến thăm nhà Trình Vũ Phi. Anh quần áo chỉnh tề,
bóng lộn, xách túi lớn túi nhỏ hồi hộp bước vào nhà. Hai vị phụ huynh ngồi
nghiêm chỉnh trên ghế sô-pha, mặt mày khó đăm đăm. Tô Nhất Minh tỉ mỉ quan sát,
Vũ Phi giống bố, nét mặt vô cùng nghiêm túc, không cười đùa tùy tiện. Nhưng
nhìn Vũ Phi anh cảm thấy ấm áp vui thích, nhìn bố cô, anh chỉ cảm thấy toàn
thân toát mồ hôi lạnh.
"Bố
mẹ." Tô Nhất Minh cung kính gọi.
"Anh
là ai?". Ông Trình rõ ràng chẳng để chút sĩ diện cho anh.
“..."
Tô Nhất Minh ngượng ngập cúi đầu khom lưng, “Con là
Tô Nhất Minh, không biết Vũ Phi có nói với bố mẹ chưa, con muốn cưới cô
ấy."
"Tô
Nhất Minh? Ồ, nói rồi. Anh đến công việc đàng hoàng cũng không có, dựa vào đâu
mà đòi cưới con gái tôi?"
“..” Tô
Nhất Minh một lần nữa lại ngượng ngập cúi đầu khom lưng, "Ấy...
Con có công việc, con có mởmột công ty nhỏ."
"Mở
công ty? Là hộ làm ăn cá thể hay công ty ma? Có tính
là công việc đàng hoàng không? Ăn bữa sáng đã phải lo bữa tối, ăn được bữa
trước không biết bữa sau thế nào."
"Con
làm ăn chân chính, có công xưởng đàng hoàng, việc kinh doanh cũng rất tốt, nguồn
vốn mạnh..” Tô Nhất Minh lau mồ hôi.
"Ồ,
tiền nhiều. Vô ích, có người cả ngày chuyên đi bợ đít thiên hạ kiếm vài đồng
bạc bất nhân, kiếm được tuy nhiều nhưng chi là phường sâu bọ béo lúc nhúc mà
thôi, có một số người đường đường chính chính làm ăn, kiếm được ít nhưng là
rường cột chân chính của dân tộc chúng ta. Anh Tô, tiền nhiều thế chứ nhiều nữa
thì chúng tôi cũng chẳng ham, nhà chúng tôi không thiếu tiền, không bán con
gái. Tô tiên sinh mời anh tự nhiên cho."
Trong
lòng Tô Nhất Minh lầm bầm mình vốn dĩ là một rường cột nước nhà. Anh muốn đến
thăm nhà sớm hơn nhưng bác sĩ cứ nói là anh quá ốm, người xanh xao nên phải vỗ
béo trước đã, kết quả không cẩn thận nuôi thành một con sâu béo múp béo míp.
Tô Nhất
Minh bị đuổi xách túi lớn túi bé thất thểu đi ra khỏi cửa, đứng trước cửa thẫn
thờ hồi lâu rồi lại gõ cửa.
"Bố,
con tìm Vũ Phi." Tô Nhất Minh nhìn vị phụ huynh rõ ràng đã hết kiên nhẫn
hạ giọng nói.
"Ai?"
"Vũ
Phi. Con biết cô ấy về rồi, đang ở trong nhà."
Tô Nhất
Minh lợi dụng lúc lão nhân gia còn đang ngớ người ra liền chui tọt vào nhà.
Trình Vũ Phi không thể cứ trốn mãi trong phòng bèn bước ra ngoài phòng khách.
"Sao anh biết em cũng về rồi?". Cô hỏi nhỏ.
"Anh
nhìn thấy túi ni lông trẽn ghế sô-pha, có
in tên siêu thị ngay trước cửa nhà mình, nó xuất hiện ở đây chứng tỏ em đã về
rồi." Tô Nhất Minh cũng nhỏ giọng đáp.
"Anh
đúng là tên trộm."
"Thuyền
hải tặc."
Bố Vũ
Phi cuối cùng cũng ngứa mắt đằng hắng một tiếng.
Tô Nhất
Minh phản xạ có điều kiện run lập cập: "Bố mẹ, con biết hai người không
yên tâm về con. Cho nên con có một đôi lời muôn nói rõ trước mặt bố mẹ và Vũ
Phi."
Căn
phòng khách trở nên yên ắng.
"Bố
mẹ, con là một doanh nhân. Con biết bố mẹ có thành kiến với doanh nhân, nhưng
con không phải gió chiều nào theo chiều ấy. Con cố gắng sống khiêm tốn, không
gây chuyện thị Phi, không chơi bời lăng nhăng, không cảm tính làm loạn. Con rất
yêu Vũ Phi, con luôn trân trọng cô ấy,
chăm sóc cô ấy. Người đàn ông khác có thể cho cô ấy sự bình yên con cũng có thể
cho cô ấy, người đàn ông khác k