
mang nước dâng tận miệng.
Quần áo tới tay, cơm đến thì há mồm, hóa ra là chuyện như vậy sao!
Vốn là muốn nói ta có thể tự làm, thế nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện sợ
hãi trên mặt của các nàng, liền thôi, tám phần mười vị Vương gia bên
ngoài kia đã nói gì đó với các nàng ta. Không đành lòng các nàng vì ta
mà bị trách mắng, ta cũng chỉ đành ép buộc chính mình “hưởng thụ” cho
tốt sự hầu hạ như vậy.
Chạy vài ngày đường, chắc là do bận tâm cơ thể của ta, cho nên tốc độ
của chúng ta chậm chạp lạ thường, có lúc đi một ngày đêm cũng chỉ vượt
qua một khu rừng mà thôi.
Mỗi ngày ngây ngốc ở trong xe ngựa, ta cũng không thắc mắc với Thanh về hướng đi của chúng ta, cũng lười đi hỏi Huyên.
Ta vốn không phải là một người nói nhiều, hơn nữa thân thể không khỏe,
suốt ngày chỉ nghe thị nữ nói những chuyện thú vị xảy ra ở quê hương các nàng để giải buồn.
Dọc đường đi, ta uống thuốc Thanh chuẩn bị đúng hạn, cũng cảm giác được rất rõ thân thể thay đổi.
Ta, e là mệnh sẽ không còn được bao lâu!
Tới ngày thứ tư, Huyên bỗng nhiên nói có chuyện gì đó tạm thời phải rời đi một chút, chúng ta ngừng lại nghỉ ngơi ở ngay trong rừng, chờ hắn
trở về.
Nữ hài tử Tuyết Đào lém lỉnh kia vén vải che cửa sổ xe, vui mừng kêu
một tiếng, quay đầu nói: “Tiểu thư, cô tới xem, hoa đào đẹp quá à!”
Hoa đào?
Tâm trạng khẽ biến động, ta đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, không khỏi ngạc nhiên!
Ở đây, chính là rừng hoa đào mà ta và ca ca bị tập kích? Vì sao chúng ta đi bốn ngày, ngược lại vẫn ở trong rừng hoa của Lâm gia?
Không để ý thị nữ ngăn cản, ta cố ý xuống xe.
Chúng ta nghỉ ngơi ở địa phương này chính là nơi mà lần trước gặp Minh Ngực ở dưới gốc cây đào kia.
Ngày hôm nay hoa nở không um tùm như ngày hôm đó, thế nhưng đối với
người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc như vậy mà nói, sẽ vẫn thấy sửng
sốt kinh ngạc.
Thị vệ xung quanh vừa thấy ta xuống xe, lập tức khẩn trương xông tới, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh.
Không biết vì sao, cuối cùng ta lại có một cảm giác kỳ quái, sẽ có chuyện gì xảy ra đây!
Bỗng nhiên, trong gió truyền đến một tiếng tiêu du dương!
Vô số cánh hoa bỗng nhiên đồng loạt rơi xuống, một thân ảnh đạp lên hoa mà đi, phiêu phiêu lay động, rơi vào trước mắt ta.
Giống như tiên nhân từ trên trời giáng xuống, mái tóc trắng dài bay bay trong gió, y phục đen như bóng đêm, nhắm hai mắt, ngọc tiêu trắng cầm
trong tay, trên môi tiêu ngừng thổi.
Những thị vệ và thị nữ ngây ngốc như người bị trúng thân chú, ngơ ngác nhìn người trước mắt này, không cách nào rời mắt.
Ta lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng thở dài, tiến lên một bước, phủi quần áo, ôn nhu vái chào, nhẹ giọng gọi: “Cậu!”
Tiếng tiêu ngừng, cánh hoa bay trong bầu trời trở về yên lặng.
Người nọ chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh như băng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt rơi trên người ta.
“Ngươi rất gầy.” Giọng nói lạnh lùng, nhưng nói một câu khiến ta kinh ngạc.
Ta ngẩn ngơ, thật không ngờ câu đầu tiên gặp mặt cư nhiên lại nói như
vậy. Ta nhìn ông ta rồi mỉm cười: “Vâng, đúng vậy, khiến cậu lo lắng
rồi”.
Ông ta không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ta một hồi, bỗng nhiên thở dài,
yếu ớt nói : “Bộ dạng của ngươi như thế này, thật giống hệt Nguyệt Dạ.”
Cúi đầu nhìn một chút, váy mặc trên người là tơ tằm màu xanh, áo là sa y màu tím mỏng manh; sờ sờ tóc, bởi vì vẫn đứng ở trên xe, kiểu tóc cũng đơn giản không phiền phức, chỉ dùng một cây trâm màu tím cài lại.
Ta hài lòng hướng Minh Ngự cười nói: “Nương trước đây cũng như thế sao?”
Thần sắc ông phức tạp nhìn ta, nhẹ nhàng mà gật đầu: “Đúng vậy, nàng
cũng không thích ăn mặc hoa lệ, phức tạp, luôn chọn những gì thanh lệ
thoát tục. Còn nữa, nàng thích nhất là trang sức màu tím.”
“Ai, vậy sao?” Ta cứng người, lém lỉnh hỏi “Vậy nương ta là đẹp nhất sao?”
Ta thấy hoa mắt, thân thể nhẹ bẫng, rơi vào trong vòng ôm ấm áp của ông ta.
“Lớn mật! Mau buông tiểu thư!” Thị vệ xung quanh, lúc này mới phản ứng, rút ra binh khí, nhìn chằm chằm xông tới.
“Tính tình bướng bỉnh của ngươi cũng giống. Nhớ kĩ không được tùy tiện
lộ ra phong tình như vậy trước mặt nam nhân khác, rất nguy hiểm.” Minh
Ngự hoàn toàn không nhìn những người xung quanh, chỉ cúi xuống nói khẽ
bên tai ta.
“Được, ta nhớ kỹ! Cái này, cậu, có thể thả ta xuống hay không?” Ta liều mạng cúi đầu, xấu hổ nói, không dám giãy dụa lung tung, rất sợ chọc
giận ông ta, ta biết, mọi người ở đây đều không đỡ được một ngón út của ông ta.
“Làm càn! Không được vô lễ với Minh Ngự đại nhân. Còn không lui ra cho
ta !” Một giọng nói uy nghiêm vang lên khiến đám thị vệ lui ra.
Quay đầu, Huyên đang cầm dây ngựa đứng ở đó, khuôn mặt luôn mỉm cười ấm áp.
Minh Ngự chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, cúi đầu như trước mà nói: “Lần trước ta nói với ngươi, bây giờ ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi cũng biết thân thể của bản thân đi xuống! Còn muốn quật cường sao?”
“Ai, bằng hữu ta nói đã tìm được biện pháp, ta bây giờ chuẩn bị đi tới
nơi hắn giúp ta trị liệu!” Ta cười nói với ông ta: “Cho nên, ông xem, ta còn chịu thua sao?”
Ông ta bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: