Teya Salat
Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324824

Bình chọn: 9.00/10/482 lượt.

n có lẽ anh quá mệt mỏi với chuyện xảy ra gần đây ở công ty nên mới có bộ dáng suy nhược như thế. Không biết nếu anh

phát hiện người ngầm chèn ép tập đoàn Hoàn Mỹ mấy năm nay là Phong và cô thì anh sẽ phản ứng như thế nào nữa?

- Mẹ, chút nữa xong, chúng ta đi thăm daddy nhé! – Alex được mẹ bế trên tay, quay sang vuốt ve

gương mặt mềm mại của Linh, đề nghị.

- Tới thăm daddy ư? Chẳng phải mỗi lần bố rủ con về đó chơi, con đều không đi sao?

- Con sợ đi một mình lắm – Alex thỏ thẻ thổ lộ – Nếu đi với mẹ thì con

không sợ nữa. Với lại, hình như daddy đang ốm? Cả tuần nay bố không tới

thăm con rồi.

- Dạo này bố nhiều việc, cần có thời gian nghỉ ngơi – Linh cười nói với con.

- Không phải đâu, bố ốm thật đấy. Hôm qua lúc mẹ đi chợ, bố có gọi điện cho con, con thấy bố ho…

- Bố con hút thuốc nhiều, mùa này lại sắp lạnh rồi nên ho là chuyện bình thường thôi mà – Linh giải thích.

- Bố ốm thật mà. Mấy lần con tới đều thấy bố uống rất nhiều thuốc. Bố còn dặn không được nói cho mẹ biết.

Linh ngẩn ra, chợt nhớ tới vóc dáng tiều tụy, nước da vàng vọt như người bị

bệnh lâu năm của Cường, cảm thấy con trai nói cũng rất có lý. Cô suy

nghĩ một chút rồi gật đầu nói với Alex:

- Được, mẹ sẽ đưa con tới thăm bố.

- Con yêu mẹ nhất – Alex reo lên sau đó ghé đầu, hôn chụt lên má cô làm Linh phải bật cười.

***

Ngôi nhà từng là mái ấm của Cường và Linh khi xưa vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc cô còn ở đây. Tường sơn màu trắng, tường rào bao quanh có hoa ti

gôn nở rộ, thềm nhà cũng có vài chậu cảnh. Linh gọi điện tới công ty của Cường, được thư ký báo là hôm nay là ngày nghỉ của anh nên Cường sẽ

không có mặt ở công ty, sau đó cô mới quyết định đưa Alex tới nhà, cũng

không báo trước cho Cường biết.

Sau tiếng bấm chuông đầu tiên đã có người đi ra. Là một đứa bé gái chừng bốn, năm tuổi, mặc một chiếc

váy hồng xinh xắn. Đứa bé trắng, rất xinh, mái tóc được cột vểnh lên

cao, má đỏ hồng như một con búp bê. Vừa trông thấy đứa trẻ chạy ra, Alex đã “a” lên một tiếng, sau đó theo bản năng lùi lại phía sau, núp sau

lưng Linh. Thấy phản ứng đề phòng của con, Linh thầm đoán, có lẽ đứa bé

này chính là Vũ Gia Hân, là đứa con gái mà Cường nhắc tới.

Con

bé còn đang giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Linh, liếc thấy

Alex một cái, mặt nó đã tối sầm lại, dứt khoát quay vào trong không thèm đếm xỉa gì tới hai vị khách đứng ngoài nữa.

- Gia Hân, ai gọi

cửa thế? – Có tiếng gọi vọng ra từ bên trong, một giọng phụ nữ trung

niên, nhưng Linh biết không phải là của bà Phượng.

Có lẽ là người giúp việc cho gia đình Cường?

Con bé Gia Hân nhìn Linh và Alex đứng bên ngoài cổng một lần nữa, sau đó quay ngoắt vào nhà, đáp ráo hoảnh:

- Không có ai đâu bà, bọn trẻ con nó trêu đấy.

Linh cau mày. Giơ tay bấm chuông lần nữa.

- Cháu đã bảo bà là không có ai mà. Bà còn không nấu cơm nhanh lên, người ta đói sắp chết rồi – Lại có tiếng đáp lanh lảnh của đứa trẻ.

Linh giận run người, đưa tay bấm chuông lần nữa. Lần này, đợi thêm chừng nửa phút thì một người phụ nữ tất tả chạy ra, tạp dề vẫn còn đang đeo trước người. Nhìn thấy Linh, người phụ nữ tò mò một chút, vẫn không mở cổng

ngay mà lên tiếng hỏi:

- Cô là ai?

Những lần trước, khi

Cường đưa Alex về đây thì trong ngôi nhả rộng này chỉ có hai bố con,

không có một ai khác, kể cả người giúp việc, vì thế người giúp việc này

mới không biết thằng bé là ai.

- Anh Cường có ở nhà chứ?

- Cậu ấy có, nhưng cậu ấy…

- Bả Khương, không được mở cổng, đó là bọn người xấu muốn vào ăn trộm đồ

đấy – Con bé mặc váy trắng xuất hiện trên thềm cửa, cất giọng lanh lảnh

như thể muốn nói cho tất cả ba người ở đây hiểu, nó chính là tiểu chủ

nhân ở nơi này.

Linh nhìn con bé lại bị nó trừng mắt nhìn lại

khiến cô không khỏi giật mình. Một con bé mới bốn, năm tuổi đầu mà đã

như thế này, không biết sau này lớn lên nó sẽ còn như thế nào nữa. Không để ý tới lời nói xấc xược của con bé, cô nhẹ nhàng giải thích:

- Tôi là người quen, muốn tới thăm anh ấy một chút. Hoặc không nhờ bác vào thông báo rằng có cô Linh và cháu Alex tới thăm.

- Thôi, hay cô cứ vào nhà đã rồi để tôi lên báo cho cậu chủ – Người phụ

nữ chất phác cảm thấy người phụ nữ ăn mặc lịch sự bên ngoài cổng có vẻ

đáng tin, lại thêm gương mặt của thằng nhóc phía sau giống y chang Cường nên trong lòng bà ta đã đoán ra được một chút ẩn tình.

Nhưng

bàn tay bà giúp việc vừa đặt lên ổ khóa, lại bị một bàn tay non nớt túm

lấy đuôi áo, kéo về sau. Gia Hân không biết đã xuống thềm tự bao giờ,

lúc này nó đang cố kéo người phụ nữ giúp việc ra khỏi cánh cổng, miệng

thì hét lên:

- Ai cho bà mở cổng. Bà mà dám mở cổng cho mấy người xấu này vào, cháu sẽ bảo bà nội đuổi việc bà.

Bà giúp việc dường như cũng không có cách nào làm cho con bé này chịu nghe lời mình, ngược lại nghe thấy lời hăm dọa của con bé thì cả người hơi

run lên. Bà ta biết bà Phượng rất yêu chiều đứa cháu nội này, chỉ cần nó muốn cái gì cũng lập tức được đáp ứng chứ đừng nói đến đuổi việc một

người nhả quê nghèo như bà.

- Hỗn láo… – Một tiếng quát vang lên từ phía sau, sau đó Cường ch