ũng không rời, lẳng lặng không nói lời nào, cùng thường bình thường.
‘Cái khác chính là ánh mắt đi, thời thời khắc khắc ánh mắt thâm thúy,
không biết sao anh vẫn trốn tránh tôi. Tôi cố gắng đối mặt với anh, lại
không nhìn ra chuyện gì, chắc mình quá đa nghi thôi.
Lại hết một tuần nữa.Ngày mai là bắt đầu một tuần mới.
Nhưng là lúc nửa đêm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Đêm khuya tiếng chuông thật sự chói tai, tôi vừa mới ngủ, liền bị đánh thức.
Tôi liền cầm lên.
Có chút tạp âm, lại không nghe thấy tiếng người nói.
“A lô. . . . . . ?”
Có tiếng người quẹt mũi.
Haiz…, kiên nhẫn chút đi.
“. . . . . . Lâm tiểu thư. . . . . .”
“Uhm, là tôi.”
“Tôi là Triệu Tông Kiệt. . . . . .”
“Tôi nhận ra được giọng anh.” Bởi vì, thanh tuyến giống Tần Lộ.
“. . . . . . Rất xin lỗi đã trễ thế này. . . . . . Tôi. . . . . .”
“Không sao, trời cũng sắp sáng rồi, bên anh cũng vậy mà?”
“. . . . . . Đúng vậy a. . . . . .”
Lại không nói nữa, vẫn là tạp âm. Ta ôm điện thoại, ngồi xuống đợi. Một lát sau, anh ta nói tiếp.
“Tôi. . . . . . Là muốn báo cho cô biết, ba cậu ấy. . . . . . hôm nay sẽ được an tán . . . . . .”
“. . . . . . Thỉnh nén bi thương. . . . . .” Tôi cố gắng nhẹ nhành nói ra một câu thông dụng nhất. Như tôi đoán.
Tiếng khóc của đàn ông thành thục rất khác với tiếng gào khóc của Tần
Lộ, loại khóc giống như việc khó kiềm nén vậy, cố gắng ngừng hô hấp, đặc giọng mũi, tất cả đều nói cho tôi biết, người này, không phải là Triệu
tiên sinh cao ngạo, mà là một ……. Đứa bé uống say.
Nghe người khác khóc, tôi đặc biệt bình tĩnh, hoặc có thể nói là lãnh
đạm. Vì chọn nghề nghiệp này tôi cơ hội cũng nghe rất nhiều. Không phải
tiếng rống giả dối trong phim truyền hình mà là tiếng khóc thật sự phát
ra từ nội tâm, một loại phát tiết.
Yên lặng làm một cái máy thu âm tốt nhất nghe người ta khóc, không phải
vì tôi thiện lương, mà đó là nghề của tôi – cũng là đạo đức nghề nghiệp.
Không sai biệt lắm, tôi bày ra nụ cười mang tính nghề nghiệp hóa, tuy
rằng anh ta không thấy, nhưng nụ cười từ tâm, anh ta sẽ nghe thấy.
“Tốt hơn không?”
“. . . . . . Cám ơn. Đã muộn thế này, thật là ngại quá. . . . . . Tôi chỉ là . . . . .”
Trong lúc thích hợp, tôi chen vào một câu: “Không sao, cũng không phải
chuyện thường xảy ra. Lễ tang chắc thuận lợi mà? Vất vả anh.”
“. . . . . . Cũng tạm thôi. Đều là bạn làm ăn, ứng phó cũng được . . . . . . Ba cậu ấy chôn ở nghĩa trang xx, sau này có cơ hội. . . . . . Cô
dẫn cậu ấy đến thăm đi. . . . . .”
“Cám ơn anh, nếu có thể, tôi cũng muốn mang Tiểu Lộ đi tảo mộ. . . . . . Chắc anh đã bận cả ngày rồi? Sau này còn nhiều chuyện phải làm?”
“. . . . . . Cảm ơn. . . . . . Tôi chỉ muốn thông báo cho cô một chút . . . . . . Cứ như vậy. . . . . .”
“Uh, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho anh ấy biết, cám ơn anh.”
Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã cúp máy. Chỉ còn lại tiếng tút tút nhỏ. Đứa bé đã chạy rồi.
Trời sáng tôi tỉnh dậy. Nhẹ nhàng đi đến bên giường Tần Lộ, anh vẫn còn
ngủ. Tóc hơi dài rồi, sửa lại tóc trên trán cho vẻ mặt anh ôn nhu chút.
Bằng không chỉ riêng lông mày hình kiếm kia cũng khiến người ta sợ rồi.
Anh tương đối giống người anh cùng cha khác mẹ của mình, vô luận là dáng người hay là khuôn mặt, kể cả giọng nói cũng giống. Bất quá người kia
lớn hơn một chút, thành thục ngạo mạn, hơn nữa còn là một “Người bình
thường” .
Thế giới này chính là chỗ copy tốt nhất. Tương tự như vậy, lại không
cùng lãi ngộ. Nếu Tần lộ cũng là một “Người bình thường” , anh ấy sẽ là
người như thế nào đây? Khí chất ngạo mạn lạnh như băng, rất phù hợp với
khuôn mặt anh, thêm vào một chút nhu tình, như vậy rất mê người nha.
Bất quá Tần Lộ như vậy, không phải người tôi quen. Cho dù thể xác là một.
Tình yêu của nhân loại thường nói, rốt cuộc là linh hồn hay là dáng người?
Nếu như là linh hồn, như vậy tôi đang tìm cái gì? Tôi thật sự đang yêu sao? Hay là ảo giác?
“Tình yêu” của tôi có phải loại “vĩ đại mà lương thiện” này không? Ngày
mà ba biết tôi muốn kết hôn, trong điện thoại ông đã nói như vậy, ông
nói tôi chỉ là bị một chút hư vinh mê hoặc, như một đạo diễn bị trầm mê
vào câu chuyện tình đau khổ.
Như vậy sao. Mỗi lần xem nhật ký của dì Tần, tôi đều có một loại sầu não không thể giải thích. Có lẽ tôi đang theo đuổi sầu não này và sự kính
nể của mình.
Cái gọi là tình yêu, thậm chí yêu, cũng không phải do một bên là có thể
duy trì được. không cố gắng theo đuổi thì không thể nào tồn tại. Một sự
tồn tại nhưn đã bị bóp méo.
Tôi ngồi nghe tiếng hô hấp đều đều của Tần Lộ. Nghe thấy tiếng chim bắt đầu hót. Nhưng lại không biết con chim đó đậu ở đâu.
Trong thành phố này, sớm đã hóa đá, như thế nào còn giữ được những sinh linh của tự nhiên vậy?
Tôi nhìn về góc phòng phía đông, trời đã sáng rồi, ánh nắng vàng óng ánh trên bàn tay như cố gắng tìm lối qua. Từng mảnh từng mảnh, giống như
những mảnh vỡ của lòng người, vô cùng trân quý lại không trọn vẹn.
Ngồi nhìn bầu trời như vậy, nhìn đến biến ảo. Trên con dường xa xa mọi
người đã bắt đầu công việc, tôi cũng như họ phải bôn chen với đời.