Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322161

Bình chọn: 8.5.00/10/216 lượt.


Cảm xúc đột nhiên tràn ra, hốc mắt nóng lên.

Nhớ quá muốn gọi cho ông ấy, nhớ giọng nói của ông, muốn xin lỗi ông.

Bất quá tôi biết, mình đã bỏ lỡ cái đoạn thời gian có thể gọi cho ông,

nhưng tôi vẫn muốn gọi.

Cho nên tôi tìm dãy số. Chỉ có họ mới có thể bao dung những điều tùy hứng của tôi.

“. . . . . . A lô , mẹ àh. . . . . . Mẹ đã dậy? Gần đây có khỏe không? . . . . . . Dạ, con rất khỏe, đột nhiên muốn gọi điện thoại hỏi một chút. . . . . . Ba còn giận àh? . . . . . . Con biết. . . . . . Không có

chuyện gì. . . . . . Ba hiểu con nhất. . . . . . Hả, tùy tâm thôi. . . . . . hai người đi chơi àh, khó được có kỳ nghỉ dài hạn, con lại không

rảnh, tuần trăng mật àh. . . . . .Dạ, Được. Con sẽ chú ý . . . . . .

Cũng không phải con nít. . . . . .con đã hai mươi tám, sắp già rồi . . . . . . Vậy àh. . . . . . Được rồi được rồi. . . . . . Không nói nữa, hôm nay bắt đầu đi làm . . . . . . Đúng rồi, dùng hết ngày nghỉ rồi. . . . . . Không biết là ai nữa, không biết, mới tới chỗ giáo sư. . . . . . Được rồi. . . . . . Được rồi, Tạm biệt, chào ba dùm con, vậy nha.”

Để điện thoại xuống, lau nước mắt, muốn quay đầu nhìn xem tướng mình khóc thế nào, mới nhìn lại thấy Tần Lộ đã dậy.

Qua 7 giờ. Sau anh lại ở đây, hai phòng thông nhau, nhưng anh không có ý đi tới. Tôi đang chờ, anh đứng dậy. Không biết qua bao lâu, cuối cùng

anh cũng đi, đúng giờ thực hiện cuộc hành trình hôm nay của mình.

Ta buông điện thoại, bắt đầu sự lặp lại này không chỉ một ngày.

Ngày 1/5 được nghỉ dài hạn. Ánh mặt trời sáng lạn có chút ác liệt. Năm nay trời nóng quá nhanh.

Cho nên tôi vừa cầm dù vừa uống nước đá, để Thiên Ngữ và Tần Lộ ngồi xổm trên bờ cát xây tượng. Xem ra công trình là rất lớn, phỏng chừng Tần Lộ muốn xây một hai hình chữ nhật, ở giữa chụp một cái hình tam giác ―

giống bánh ngọt.

Không thể nói là sáng tạo, Thiên Ngữ cũng cao hứng cùng anh chơi. Mặt bị phơi tới đỏ bừng, phi thường đáng yêu. Tần Lộ anh tuấn rất giống. . . . . . dáng vẻ con cún nhỏ, vẫn rất “Đẹp mắt” nha.

“Nhìn cái gì vậy?”

“Mỹ nữ soái ca chứ gì nữa.” Tôi tiếp nhận ly kem, liền áp lên trán mình.

Đoạn Tiên Hành nhìn theo ánh mắt của tôi, rồi nằm xuống ngay bên cạnh.

“Tôi. . . . . . mọi chuyện đã an bài xong rồi, đại khái trong đầu tháng bảy sẽ cử hành hôn lễ.”

“Chúc mừng nha, cuối cùng cô ấy cũng chịu rồi? Em cũng hồi hộp dùm anh. Cầu hôn đến ba tháng. . . . . .”

“Hừ hừ.” Anh khó chịu cắt ngang tôi.

” nhi ~ em sẽ không ở trước mặt cô ấy nói xấu anh đâu, cố lên làm một

người chồng tốt đi, đại tình thánh.” Tôi cầm nước đá, xoa xoa trán nói

chuyện.

“Ai. Lâm Âm ――”

“Hả?”

“Không có gì.”

“Không giỡn nữa? Ah em nói anh nè, đúng đúng . . . . . .” Thiên Ngữ

chính ôm thùng nhỏ nhảy vào sóng biển, nước biển vẫn có chút lạnh, cô

kích lại lui trở về, lấy một thùng nước biển, cười ha hả trở lại.

“Anh có kể qua chuyện lúc trước cho cô ấy nghe không?”

Đoạn Tiên Hành không nói. Tôi đá đá bắp đùi anh: “Quên đi, anh không nói cũng biết. Bất quá tự gánh lấy hậu quả nha.”

“. . . . . . Lâm Âm, đều lâu như vậy, anh nói ―”

Thiên Ngữ không biết nói gì với Tần Lộ, Tần Lộ thế nhưng dừng lại ngoan

ngoãn “học”, tuy rằng thường thường còn liếc nhìn công trình “Bánh ngọt” chưa xong kia.

“Em có yêu anh không?”

“Ha ha, anh cứ nói đi?” Tôi cũng nằm xuống, nghiêng người nhìn anh. Một

khuôn mặt anh tuấn nha, cái mũi cao cao, đôi mắt đẹo và lông mi hoàn mỹ ― xin tha thứ tôi dùng từ ngữ không thú vị như vậy để miêu tả, không có

biện pháp, tôi rất dỡ môn văn ― mí mắt anh giật giật, nhìn tôi không

chóp mắt.

“Anh vẫn muốn biết.”

“Rất quan trọng?”

“Đương nhiên rất quan trọng.”

“Đương nhiên có yêu. Làm ơn, em không thích anh thì nào sao mà quen nhau hơn ba năm được ― tuy rằng một năm cuối luôn cãi nhau ― cũng là mối

tình đầu của em mà!”

“Vậy ― sao em lại muốn cùng anh chia tay?” Không đi làm vai nam chính

thật sự là lãng phí, sao lại nằm chỗ này nói với tôi cái chủ đề không

dinh dưỡng như vậy?

“Không phải anh yêu Thiên Ngữ trước sao? Thay lòng đổi dạ còn ở đây trách em? !” Tôi ngửa cổ lên, trợn mắt để phụ họa thêm.

Tôi mệt mỏi, rồi ngã xuống, ánh nắng được cây dù che khuất nhưng vẫn còn rất sáng.

Yên lặng một chút, anh nắm lấy tay tôi, xoay người ngồi dậy.

“đi thôi, xem họ làm gì.”

“Anh để em ở đây đi. Không dễ có cơ hội được nằm ở đây đâu.”

“Không cần nói những lời xui như vậy! Giống như. . . . . .”

Tôi mở to hai mắt nhìn anh, nở nụ cười.“Anh thật là đần nha, em nói, sau này em sẽ không còn cơ hội nằm ở đây nói chuyện với anh như vậy.”

Anh trừng mắt tôi: “Không cần nói cho anh biết bây giờ em đang hối hận nha?”

“Chỉ có anh thôi?” Tôi nhắm mắt lại kẹ anh ta.

Anh cũng nằm xuống, tay tôi bị anh nắm chặc trong tay.

“Thực xin lỗi.” Anh nói.

“Nha, trước kia anh đã nói rồi, em cũng hiểu mà. Chuyện ấy cũng nhiều năm như vậy rồi.”

“Thật sao. . . . . .”

“Hành Hành, anh tìm cơ hội nói rõ với Thiên Ngữ đi.”

“Đang nói chuyện cái gì vậy? Hai đại đồ lười!” Thiên Ngữ xông lại, đá lên cát, hoàn hảo trúng ngay miệng tôi.

“Wow ~ Thiên Ngữ, chị cònchưa đói bụng ― khôn


XtGem Forum catalog