
ra chuyện gì đó là tại anh. – Nói xong, cô rất hối
hận. Cô cũng không biết tại sao mình lại nóng nảy với Siêu như thế, ai cho phép
mình nổi nóng với Siêu? Lẽ nào anh ấy có tình cảm với mình, mình lại nóng nảy
với anh ấy? Nếu lý lẽ ấy là đúng thì Jason rất nên nóng nảy với mình.
Carol
cố nhịn để Siêu dạy thêm mấy buổi. Xem ra Siêu cũng rất cố gắng không để mình
cáu kỉnh với cô, nhưng có thể vì anh lo lắng, bất giác lại cằn nhằn, gắt gỏng.
Cuối cùng, mỗi lần Siêu dạy đều làm cô không bằng lòng, cho nên lần nào dạy anh
cũng phải xin lỗi, dỗ dành để lần sau tiếp tục dạy.
Cô cũng
nhờ Jason dạy vài buổi, Jason không gắt gỏng. Anh ngồi ghế bên cạnh, ít nói, để
cô tự lái; đến những chỗ quan trọng anh nhắc vài tiếng, phần lớn chỉ nói “cẩn
thận nhé, đi thẳng” , “Chỗ rẽ này đi tốt đấy”… Được lời như cởi tấm lòng, cô
rất vững tin. Cô nghĩ, có phải “người thân nghiêm, người lạ dễ tính”? Siêu coi
mình là người thân, cho nên lo lắng, phải nghiêm khắc? Còn Jason coi mình là
người học lái xe, cho nên không cần để ý lắm?
Đến khi
cô nhờ Tĩnh Thu dạy vài buổi mới thay đổi ý nghĩ đó, vì Tĩnh Thu cũng như
Jason, khuyến khích là chính, giảng giải ngắn gọn, rõ ràng; nói xong là xong,
để cô tập lái là chính, không lắm lời. Cô nghĩ, có thể trời sinh Jason và Tĩnh
Thu để làm nghề dạy học, hai người biết cách giảng, biết chỗ nào cần giảng kĩ,
chỗ nào giảng sơ qua, có phương pháp sư phạm, khuyến khích là chính, không cáu
gắt nói nhiều.
Từ
chuyện lái xe, Siêu không thể là Sở Thiên, vì Sở Thiên ít ra cũng như Jason và
Tĩnh Thu. Điểm giống nhau của họ là thông minh, làm việc gì cũng chừng mực, nói
năng có lý lẽ, không những có ý tưởng, cách thức thực hiện ý tưởng cũng thông
minh và có hiệu quả. Sự quan tâm và yêu mến không thông minh có lúc không phải
là sự may mắn, mà là gánh nặng, giống như con gấu, để đuổi ruồi trên mặt chủ,
chỉ một cái tát làm cho chủ lăn ra chết.
Sau khi
lấy bằng lái, Carol muốn chạy xe đến một nơi thật xa, ít ra là phải lên đường
cao tốc tốc độ hạn chế sáu mươi lăm dặm Anh chạy thử, lúc này cô mới chạy trên
đường bốn mươi dặm Anh, như thế đâu phải là cao tốc? Cô sợ nhất là chuyển làn
đường, tưởng như không trông thấy xe chạy trên làn đường , định chuyển. Cuối
cùng, hai người nhờ Jason và Siêu kèm, chuẩn bị mỗi người chạy một xe, chạy đến
Outlet Mall cách nhà ba bốn chục dặm Anh. Để đảm bảo an toàn, Sally không đem
theo Đa Đa, chị gửi con cho Tĩnh Thu.
Jason
nói:
- Siêu,
cậu ngồi xe Carol, tớ ngồi xe với Sally.
Siêu
nói:
- Anh
ngồi xe với Carol, bạn ấy nóng tính lắm, tôi không bảo nổi, ngồi với chị Sally
tốt hơn, chị ấy lái cũng tốt, tính tình dễ chịu.
Carol
rất tức, nói:
- Anh
nói gì thế? Coi em như trái bóng đá đi đá lại à? Không cần ai ngồi xe với em,
để em chạy một mình. – Nói xong, cô chui ngay vào xe , nổ máy.
Jason
vội chạy tới, cũng chui vào xe, cười nói:
- Ôi
nóng tính quá, nếu xe không chạy bằng xăng mà chạy bằng tính nóng thì cô được
lợi rồi đây. Đừng nóng tính chạy xe đấy nhé, cái mạng này của anh rất đáng giá,
cô không đền nổi đâu.
Carol
cười nói:
- Có gì
mà không đền nổi? Nhiều lắm gặp tai nạn, không sinh cũng ngày cùng tháng cùng
năm thì chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, càng tốt chứ sao.
- Ôi
ôi, nói nhảm, vả vào miệng! - Anh
đùa. – Hôm nay lên đường cao tốc mà dám nói thế à? Nếu bà nội anh ở đây chắc
chắn bà sẽ vả vào miệng cô rồi đấy. Thôi, anh không không đôi co với cô nữa.
Không chấp lời trẻ con.
Carol
đi đôi giày mấy hôm học lái xe, vì cô thay giầy sẽ không có cảm giác chân phanh
và chân ga. Lúc lái xe cô phải ngồi thật ngay ngắn, không dám khom mình, càng
không dám mở nhạc, cũng không dám nói chuyện với Jason, chỉ chú ý nhìn phía
trước. Xe chạy đến siêu thị thì lưng đẫm mồ hôi, người mỏi nhừ. Lúc này cô mới
thông cảm với cảm nhận của Siêu lần đầu tiên lái xe ra sân bay.
Mấy
người dạo siêu thị một vòng, không có gì đáng mua, chủ yếu không định mua gì,
chỉ để luyện tập chạy xe trên cao tốc. Nhưng siêu thị đang bán hàng khuyến mại,
mấy người hợp nhau lại, mua đủ mười hai đôla là có thể lấy hóa đơn tham dự rút
số trúng thưởng, nếu rút được trùng với số trúng thưởng sẽ được thưởng. Giải
nhất là một chiếc ô tô con mới tinh, nhãn hiệu xe không tồi. Các giải khác có
máy thu hình và nhiều thứ bày ra cả ở kia trông rất hấp dẫn. Siêu rất thích
chiếc xe, anh bảo đi mua đồ, Carol và Sally cũng thấy hứng thú, mua hai chục đô
la hàng, bảo thế nào cũng trúng xe, cứ thử vận may.
Jason
nói với Carol, lần trước cô cho hai cái áo phông, bảo sẽ cho cô thứ gì, nhưng
không biết cô thích gì, cho đến nay vẫn chưa cho lại, anh hỏi cô thích gì để
anh mua.
Chọn
một lúc thấy không có gì đáng mua, không thấy thứ gì cần thiết, nếu không cũng
mua để lấy thưởng. Cuối cùng Sally mua một chiếc xe đạp, bảo hơi lớn, nhưng vài
năm nữa Đa Đa có thể đi. Siêu mua cái máy hút bụi, bảo cái máy hút bụi đang
dùng là của chủ nhà, mai kia bọn họ chuyển đi nơi khác sẽ dùng đến. Carol mua
một bộ dao, cô thích dùng những thứ sáng loáng, dùng hay không