Old school Swatch Watches
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 9.5.00/10/331 lượt.

khiêu khích hết sức rõ ràng, khẽ nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, trong mắt vô cùng hài lòng, tới đi, tiếp

chiêu đi. Có bản lãnh tới cùng tôi đấu võ mồm, tôi sẽ dùng lời nói giết

chết anh.

Song anh đợi vài giây, Kỷ Lâm vẫn yên tĩnh bất động, lúc Mạnh Trường

Thụy cho là Kỷ Lâm là bị mình chận họng không thể nói được lời nào thì

Kỷ Lâm bỗng ôm Diệp Chi .

Khuôn mặt hồ ly lúc nào cũng tươi cười trong nháy mắt biến thành khuôn mặt uất ức.

“Anh…Anh… Chi Chi, anh ta khi dễ anh. Em nghe đi, anh ta ở trước mặt em khi dễ anh.”

Diệp Chi : “. . . . . .”

Mạnh Trường Thụy: (⊙o⊙)

Không đúng, không phải là như vậy. Chẳng lẽ Kỷ Lâm không đập bàn rồi

cùng mình cãi cọ văng nước miếng tung tóe, sau đó bị mình chèn ép sao?

Tại sao lại biến thành như vậy?

Mạnh đại thần 囧囧 mất hồn ngồi im ở chỗ đó, chuẩn bị xong những lời lẽ

sắc bén thì bị ngăn ở cổ họng. Tiến thoái lưỡng nan, quả thật anh bị sự

biến hóa của Kỷ Lâm vô sỉ này làm cho mờ mịt đầu óc.

“Chi Chi. . . . . .” Giọng Kỷ Lâm kéo dài, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn

Diệp Chi, cặp mắt kia với Hoàn Tử giống nhau như đúc, trong mắt tràn đầy bất mãn với tố cáo “Anh đi khắp nơi đều không tìm được em, thì ra em ở

cùng một chỗ uống nước với anh ta.” Trong lời nói nồng nặc vị chua,

giọng nói càng ngày càng thấp giống như một đứa bé đang giận dỗi “Em

chính là không thích anh, em muốn bội tình bạc nghĩa.”

Diệp Chi bị anh làm cho dở khóc dở cười, người này cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà lại làm nũng ăn vạ nhưng mọi thứ đều biết hết, so với Hoàn Tử

còn biết cách hơn, nhưng nghe giọng của anh thật thấp, lòng cô lại mềm

nhũn, không nhịn được lặng lẽ ngắt tay của anh ở dưới bàn, nhỏ giọng

giải thích: “Em chỉ thảo luận về sách với anh ta thôi, không có khác.”

Kỷ Lâm cúi đầu không nói lời nào, mặt nhăn nhó bộ dạng giận dỗi với Hoàn Tử đúng là giống nhau như đúc.

“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta về?” Diệp Chi gãi gãi lòng bàn tay Kỷ

Lâm, nhẹ nhàng đụng chạm giống như lông vũ làm cho lòng anh vô cùng

nhột, nhưng trên mặt vẫn không hiện ra mà chỉ ừ một tiếng.

Hai người mặc dù không có động tác thân mật đặc biệt gì, nhưng giơ tay

nhấc chân đều ăn ý, một mình anh ở đối diện bọn họ lại giống như bị bọn

họ quên lãng. Ngực Mạnh Trường Thụy buồn bực đau đớn, đang muốn mở

miệng chào tạm biệt thì Diệp Chi lại nói trước một tiếng.

“Ừ, hai người đi trước, anh ở đây ngồi một chút rồi về.” Mạnh Trường

Thụy không muốn đi chung với Kỷ Lâm, tình nguyện ở tiệm sách thêm một

thời gian nữa.

Diệp Chi gật đầu, cũng không gò ép, cầm tay Kỷ Lâm đi ra cửa, vừa đi ra

đường được mấy bước Kỷ Lâm chợt ngừng lại “Muốn ăn mực viên. . . . . .”

“Mới ở trong tiệm sách sao anh. . . . . .” Diệp Chi còn chưa nói hết đã

thấy Kỷ Lâm như gió chạy vào tiệm sách, chỉ để lại một câu “Để anh đi

mua.” Rồi ngay cả bóng cũng không có.

A… Người này thích ăn hải sản từ khi nào vậy? Diệp Chi nghi ngờ nháy mắt mấy cái, phụ nữ có thai khẩu vị thay đổi, mà người đàn ông của mình còn thay đổi nhanh hơn.

Mạnh Trường Thụy uống xong đến ngụm chocolate nóng cuối cùng, khi anh

muốn đứng dậy rời đi thì ngẩng đầu đã nhìn thấy Kỷ Lâm chạy lại, đặt

tiền lên trên bàn vỗ “Một phần mực viên, muốn đặc biệt cay.” Dừng một

lát, lại thêm một câu “Nhất định phải đặc biệt cay.”

Nói xong rồi đi tới ngồi xuống đối diện Mạnh Trường Thụy, trong đôi mắt

nhỏ dài sáng lấp lánh, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người anh, làm cả người Mạnh Trường Thụy sợ hãi, không được tự nhiên ho một tiếng nói: “Làm sao anh quay lại vậy?”

“Nhìn anh.” Kỷ Lâm híp híp mắt, lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Anh đẹp trai, lông mi dài mắt nhỏ, vẻ ngoài tuấn lãng, lúc này lại cười

làm cho ngũ quan tinh xảo tuấn tú khác thường. Nhưng Mạnh Trường Thụy

lại bị nụ cười này của anh làm cho rùng mình một cái “Nhìn, nhìn tôi làm gì?”

Kỷ Lâm không trả lời anh ta, chỉ thấy anh nở nụ cười ý vị sâu xa, cũng có thể nói là. . . . . . Không có ý đồ tốt.

“Mực viên của ngài.” Đúng lúc đó thì ông chủ đi tới, đặt một phần mực

viên có nhiều tầng ớt đỏ au xuống trước mặt Kỷ Lâm, hơn nữa con săn sóc

đưa cho anh hai cây cây xăm bằng trúc rồi mới rời đi.

“Nghe nói anh không thể ăn cay?” Kỷ Lâm ghim một cục mực quơ quơ ở trước mặt Mạnh Trường Thụy, mùi ớt cay nồng trong nháy mắt chui vào lỗ mũi

làm Mạnh Trường Thụy sặc ho khan không ngừng, khoát tay lia lịa ý bảo

anh đưa cái cục mực ra xa.

“Đàn ông làm sao có thể không ăn cay được.” Kỷ Lâm khẽ cười đứng lên,

khi Mạnh Trường Thụy còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng đến bên cạnh

anh, một tay nắm cằm của anh một tay nhanh chóng đem viên mực nhét vào

trong miệng anh.

“Nhìn bộ dáng nhếch nhác của anh.”

Mạnh Trường Thụy nước mắt trắng xanh chảy dài xuống, cay đến nỗi mặt đều đỏ giống như con tôm luộc. Mắt tức giận nhìn Kỷ Lâm như bốc cháy lên,

rồi lại vì ho kịch liệt mà một chữ cũng không nói ra được. Ông chủ khiếp sợ nhìn thấy vội vàng rót một ly nước đưa đến trước mặt.

“Mùi vị thế nào?” Kỷ Lâm lộ ra một nụ cười sáng lạn như cũ, khẽ liếc

nhìn sang thấy nửa bên âm trầm, nửa bên sáng chói vô cùng quỷ dị.

“Cay không? Có phải kh