
y cho anh
thêm một bát cháo.
“Hôm nay là chủ nhật, làm gì dậy sớm vậy?” Kỷ Lâm nhận lấy chiếc đũa, vừa ăn vừa hỏi.
“Ngủ thêm cũng không được.” Diệp Chi đẩy đĩa mè(vừng) rang vàng tới
trước mặt Kỷ Lâm, ngừng một lát mới hơi chần chờ nói: “Kỷ Lâm, chuyện
của chúng ta. . . . . . Em muốn nói với anh trai.”
Kỷ Lâm ngừng đũa lại rồi ngay sau đó thờ ơ nói: “Đương nhiên là phải nói rồi, chuyện này thì có cái gì mà phải do dự.” Anh ngẩng đầu lơ đãng
liếc nhìn Hoàn Tử, vui vẻ thiếu chút nữa cười sặc sụa.
Đứa bé ăn sủi cảo khác với người khác, bé không cắn từng miếng một ăn mà nhét hết một cục sủi cảo vào trong miệng.
Cậu bé trước hết nhét sủi cảo vào một bên, rồi nhét thêm một cái xủi cảo vào bên kia, hai má vì nhét sủi cảo mà căng tròn, cái miệng nhỏ nhắn
không ngừng nhai hết cục sủi cảo, vô cùng dễ thương.
“Hoàn Tử, mẹ không phải nói là ăn sủi cảo phải ăn từng cục một sao.”
Diệp Chi theo ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn sang, mặt bỗng trầm xuống.
“Em đừng la nó, nó thích ăn sao thì để nó ăn vậy đi, không bị nghẹn
đâu.” Kỷ Lâm vội vàng đứng ra giải vây cho Hoàn Tử, lúc Diệp Chi sắp nổi giận thì khéo léo chuyển đề tài, “Nhưng anh của em không có ở nhà, em
tìm anh ta ở đâu?”
“Em cũng không biết anh trai đang ở đâu.” Diệp Chi cau mày, hơi lo lắng
xoắn xoắn vạt áo “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh trai rồi, nhưng
anh ấy tắt máy, sáng nay gọi lại thì cũng tắt máy.”
Trong lòng Kỷ Lâm ‘lộp bộp’ một tiếng, cảm thấy sủi cảo đã xuống tới cổ
họng nhưng không nuốt trôi được, hồi lâu mới hoàn hồn lại miễn cưỡng
cười “Không sao, nói không chừng anh của em có chuyện bận thôi, em đừng
suy nghĩ lung tung.”
Diệp Chi gật đầu nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
“Không có việc gì, anh đi ra ngoài nghe ngóng tình hình, em cứ ở nhà dạy Hoàn Tử làm bài tập.” Kỷ Lâm đặt đũa xuống rồi nhìn Diệp Chi dặn dò rồi mới bước ra cửa gọi điện thoại cho Úc Lương Tranh.
Úc Lương Tranh và nhiều người trên giang hồ có chút liên lạc, người quen biết so với anh nhiều hơn, lúc này đoán chừng là cậu ta có thể giúp.
“Tên gì? Diệp Khung? Thương Khung?” Giọng của Úc Lương Tranh trầm thấp
truyền đến từ đầu dây bên kia, Kỷ Lâm gật đầu liên tục “Ừ, đúng là anh
ta. Thế nào? Cậu biết?”
“Quả thật biết.” Úc Lương Tranh gật đầu “Lần trước đi Nhạc Viên có gặp
chút chuyện, là nhờ anh ta giúp một tay. Được rồi, để tôi đi điều tra
tin tức giùm cho anh. Anh cứ đợi tin tức đi.”
“Được.” Kỷ Lâm đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, anh không về lại nhà họ Diệp mà đi đi đến võ đường tìm Bạch Kỳ, trong lòng anh luôn có cảm giác bất an, lại sợ lộ ra ở trước mặt Diệp Chi nên chỉ có thể về võ đường
trốn.
Mà ở bên kia, tại nhà của Triệu Thanh Uyển, cô cầm điện thoại do dự có nên chủ động gọi điện cho Diệp Khung.
Diệp Khung đã rất nhiều ngày không có đến nhà cô, lúc mới bắt đầu cô
không để ý, Diệp Khung đối với cô vô cùng tốt, ở trước mặt cô không bực
bội, quả thực là cô muốn gì được đó. Anh thường xuyên qua lại làm cho
Triệu Thanh Uyển mặc nhiên xem anh sẽ luôn bên cô, vĩnh viễn không rời
cô.
Nhưng bỗng có một ngày, Diệp Khung không nữa tới, cô chờ, cô đợi đến khi trong lòng nóng nảy lo lắng, hốt hoảng, lo sợ nhưng cũng không thấy
bóng dáng Diệp Khung.
Triệu Thanh Uyển đau khổ nhiều ngày, rốt cuộc ném đi bối rối của mình chủ động liên lạc với Diệp Khung.
Chờ anh trở về. Mình nhất định. . . . . . Nhất định. . . . . . Nhất định như thế nào? Triệu Thanh Uyển không nghĩ ra, điện thoại bên kia lại
truyền đến âm thanh tắt máy.
Cô ngẩn người. Cô đang suy nghĩ nên tra hỏi, khiển trách những gì thì
toàn bộ cũng ngăn ở cổ họng, nghẹn đến khi đỏ bừng hai hốc mắt.
Anh tắt máy. Anh thế nhưng lại tắt máy. Triệu Thanh Uyển tức giận ném điện thoại lên trên giường, trong lòng tức giận ngập trời.
Anh trước đây đối với cô tốt như vậy, tốt đến nỗi khiến cô sinh ra cảm
giác mình được anh nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ ngay cả
điện thoại của cô anh cũng không nhận. Đây chính là người đàn ông hai
mặt, có mới nới cũ.
Nhưng cô lại nhớ anh, nhớ lúc anh đối với cô thật tốt, săn sóc cô. . . . . . Từ nhỏ đến lớn, anh là người duy nhất đối với cô tốt như vậy, tốt
đến ngay cả lời nói nặng cũng sợ hù cô giật mình.
Nhưng anh bây giờ làm cái gì mà không tới? Anh không phải nói thích cô
sao? Triệu Thanh Uyển sụt sùi mũi, nước mắt từng giọt rơi trên ga giường màu hồng.
Cô thật ra thì. . . . . . Cũng rất thích anh.
Kỷ Lâm đi ra cũng không trở lại, Hoàn Tử lại đang ở trong phòng làm bài
tập về nhà. Diệp Chi rãnh rỗi nên mở ra máy vi tính ra gõ chữ.
Mới vừa mở máy lên, Mạnh Trường Thụy đã nhắn một tin: Gặp mặt nói chuyện một chút.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện kể từ lần Mạnh Trường Thụy cúp
điện thoại của cô. Diệp Chi sửng sốt, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế
nào thì bên kia lại nhảy lên một tin nhắn nữa.
Mạnh Trường Thụy: Ngày đó anh không cố ý, nhưng thật sự là không khống chế được cảm xúc, Chi Chi, em giận sao?
Diệp Chi vội vàng trả lời một câu: Không có, em không có tức giận.
Mạnh Trường Thụy: Vậy thì đi ra ngoài gặp mặt chút đi, chú