
i con gái yêu mất đi, trong lòng cứ buồn bã
mãi. Rồi hoàng đế cho làm chức Phủ doãn Khai Bình, ông ta bèn đem gia quyến tới
đó trị nhậm. Nhưng trong phủ biết bao công việc phức tạp bề bộn, ông ta chẳng
để ý giải quyết gì cả. Một hôm có người nói: “Ở đây có người từ Đại đô đến rất
có học vấn, nên mời anh ta vào phủ giúp đỡ công việc”. Tuyên Huy bèn viết thiệp
mời sai người đem đi. Bái Trú đọc tờ thiệp mời, biết ngay là Tuyên Huy đã tới
đây làm việc, vội vàng nói cho Tốc Ca Thất Lý biết. Rồi chàng ta ăn mặc chỉnh
tề tới yết kiến Tuyên Huy. Nhìn thấy Bái Trú, Tuyên Huy giật mình kinh ngạc. Cứ
tưởng rằng Bái Trú gặp nạn rồi thì phải lưu lạc tha hương, sống khổ sống sở,
nào ngờ chàng ta lại quần áo đàng hoàng, sắc diện đẹp đẽ thế này. Nhìn thấy
chàng ta, lại nhớ tới con gái mình, thế là nước mắt lã chã.
Bái
Trú sai người kiệu Tốc Ca Thất Lý tới. Tốc Ca Thất Lý mặc quần áo khi được khâm
liệm, thong thả đi vào phủ. Tuyên Huy trông thấy, há miệng kinh hãi. Bái Trú
bèn kể lại đầu đuôi chuyện đêm đó mình tới chùa Thanh An, ôm quan tài thương
khóc như thế nào, rồi nhìn người vợ yêu quý, nói với Tuyên Huy rằng: “Đó là do
chân tình của Tốc Ca Thất Lý đã cảm động đến trời xanh đấy ạ”. Tuyên Huy không
tin rằng trên đời lại có chuyện như vậy nên cứ nhất định cho rằng cô gái này là
một người khác giống với Tốc Ca Thất Lý thôi. Rồi ông ta ngầm sai người đến
chùa Thanh An tra xét. Kết quả là các sư trong chùa đều nói hoàn toàn giống như
lời Bái Trú. Tuyên Huy cảm động nói: “Quả là tấm chân tình của Tốc Ca Thất Lý
đã cảm động đến trời xanh thật rồi!”
Thế
là cả nhà cùng sung sướng sống với nhau dưới cùng một mái nhà.
Năm Thành Hóa triều Minh, ở phía ngoài
cửa Xương Môn thành Tô Châu có một người họ Văn tên Thực, tên chữ Nhược
Hư. Chàng này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, mọi loại cầm kỳ thi họa,
thổi sáo, đánh đàn, ca múa đều biết cả. Chỉ có là không chăm chú việc
kinh doanh để sinh sống, buôn bán thường luôn bị thua lỗ. Chẳng hạn như
có một lần chàng ta nghe nói ở Bắc Kinh mùa hè buôn quạt rất lời, bèn
mua rất nhiều quạt xếp, rồi mời những người có tiếng ở đấy như Văn Trưng Minh, Chúc Kỹ Sơn đến vẽ thư họa lên quạt, vẽ xong đóng hòm chở đến Bắc Kinh. Thế nhưng mùa hè năm đó, ở Bắc Kinh mưa liên miên, trời không hề
nóng. Văn Thực cùng bọn người làm công cả ngày cứ phải ở trong nhà vì
mưa, chẳng bán được cái quạt nào. Đến mùa thu, mở hòm ra xem thì quạt
giấy bị ẩm nên mốc hết. Những chuyện như vậy thường luôn xảy ra với Văn
Thực nên mọi người đặt cho chàng ta biệt hiệu là “Chàng lỡ vận”, có
nghĩa là “Kẻ luôn gặp rủi ro”.
Thế nhưng “kẻ rủi ro” này cũng có lần
vận đổi. Đó là lần ấy có một số người buôn bán đường biển định cùng nhau đi xa một chuyến. Văn Thực biết được cũng muốn đi theo, bèn tìm đến
người dẫn đầu là Trương Đại. Trương Đại vốn tính hào hiệp, hay giúp đỡ
người, nghe Văn Thực xin đi cùng thì bằng lòng ngay. Trước khi thuyền
rời bến, ông ta còn đưa cho chàng ta ít bạc bảo mua ít đồ ăn mang lên
thuyền. Văn Thực cầm tiền vừa ngượng ngùng vừa cảm kích.
Chàng ta đến chợ, song không
biết mấy đồng tiền trong tay nên mua cái gì đây. Lúc này đang mùa cam
quýt, khắp chợ chỗ nào cũng bán quýt. Quýt ở đây trồng ở Động Đình Sơn
vùng Thái Hồ, tuy không có tiếng như quýt Quảng Châu, Phúc Kiến, song
quả nào cũng rất ngọt, giá lại rẻ. Chàng ta ngẫm nghĩ một lúc, thấy rằng mua quýt là tốt nhất, một là số lượng nhiều, có thể chia ra mọi người
cùng ăn cho vui, hai là ăn quýt có thể giải khát, đi đường rất tốt. Lúc
chàng thuê người gánh hơn một trăm cân quýt xuống thuyền, một số người
vỗ tay cười lớn: “Ông Văn mua về nhiều quả quý thế!”
Văn Thực nghe nói vậy thì ngượng
quá không biết trốn đi đâu. Thuyền nhổ neo, đi liền bốn năm ngày đến
quốc đô nước Cát Linh. Vừa ghé bến là những người buôn bán ào ào lên bờ. Ở Cát Linh, hàng hóa Trung Quốc có thể bán giá cao gấp ba. Cứ trao qua
đổi lại như vậy có thể kiếm được khá nhiều tiền, cho nên những người này mặc dù rất vất vả khổ sở song đều rất vui. Chỉ có Văn Thực không có
hàng cũng không có tiền, chỉ đành coi hàng cho họ ở trên thuyền.
Chàng ta ngồi trên thuyền lâu quá, thấy
buồn tẻ, chợt nhớ đến sọt quýt mình mang lên để trong khoang đã nhiều
ngày, bèn nhờ một phu thuyền khiêng giúp ra rồi đổ tất cả xuống sàn.
Những trái quýt đỏ rực đầy ván thuyền. Người Cát Linh đi qua nhìn thấy
không biết là cái gì mà đỏ vậy. Văn Thực thấy họ ngạc nhiên thì chỉ cười thầm. Chàng ta chọn lấy một trái bóc vỏ ăn, người trên bờ mới biết là
thứ này ăn được, lại thấy Văn Thực ăn rất ngon lành khiến họ thèm ứa
nước miếng. Lúc đó có người không nhịn được, hỏi mua một trái ăn thử.
Văn Thực buột miệng nói luôn: “Bác thực sự muốn mua thì cứ một đồng một
trái”. Người kia lấy ra một đồng bạc trắng đổi lấy một trái quýt, bóc
ngay ra ăn. Ăn xong bác ta thích thú kêu lên: “Quả là rất ngon!”, rồi
lại móc ra mười đồng mua mười trái nữa. Người trên bờ xúm xít xem rồi
tranh nhau móc tiền ra mua. Chỉ một lúc, chỗ quýt trên sàn thuyền bán
hết sạch chẳng còn trái