
ất sợ hãi, cơ hồ không thể khống
chế tâm tình của mình.
Vết thương trên lưng hắn thật sự rất đáng sợ, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới liền
đau lòng khó nhịn, không hiểu vì sao hắn có thể nhịn chịu cái loại thống khổ
này, còn lừa nàng nói không có việc gì.
Ngọc Hô ôn nhu an ủi, “Tỷ tỷ, đừng hoảng hốt, chúng ta lẳng lặng chờ đợi đi, có
lẽ đợi lát nữa ngự y sẽ đưa đến tin tức tốt.”
Có tin tức tốt hay không, nàng cũng không dám khẳng định, dù sao hiện tại tạm
thời trấn an cảm xúc của tỷ tỷ trước, chờ một chút xem sao rồi tính.
Mọi người đợi một thời gian thật dài, rốt cục đợi cho ngự y từ trong phòng đi
ra, nhưng sắc mặt ngự y ngưng trọng, điều này làm cho bọn họ đều có loại dự cảm
không tốt, chỉ sợ thương thế Thịnh Hạo vẫn là không quá lạc quan.
Ngọc Ly khẩn trương hỏi: “Ngự y, tình trạng của Hạo ca rốt cuộc thế nào? Phiền
ngài nói nhanh một chút đi.”
“Thịnh Hạo bối lặc nội thương nghiêm trọng, hơn nữa trên lưng có phạm vi tổn
thương lớn, tình trạng cũng không lạc quan, ta sẽ hết sức dùng dược liệu tốt
nhất trị liệu nội ngoại thương của hắn, nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng Thịnh Hạo bối lặc rốt cuộc có thể sống qua năm ngày nguy hiểm hay không,
phải xem chính hắn, nếu ý chí của hắn không đủ kiên cường, chỉ sợ... Rất khó
qua được.”
Tâm Ngọc Ly phát lạnh, không nghĩ tới ngay cả ngự y cũng có thái độ chẳng lạc
quan như thế đối thương thế của Thịnh Hạo, thậm chí ngay cả hắn có biện pháp
nào sống sót hay không cũng không dám khẳng định.
Nàng vội vàng vọt vào trong phòng, bước nhanh đi đến bên giường, lúc này Thịnh
Hạo nằm sấp mê man ở trên giường, vết bỏng trên lưng đã được ngự y băng bó lại,
chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất thống khổ
như trước, hai hàng lông mày thủy chung nhíu chặt, hoàn toàn không giãn ra.
Nàng chậm rãi quỳ xuống, cầm chặt bàn tay to của hắn, nghẹn ngào nói: “Hạo,chàng
đã đáp ứng ta, tuyệt không thể nuốt lời, chàng đã nghe chưa...”
Nàng mềm nhẹ ấp tay hắn ở trên mặt mình, lệ sớm đã rơi đầy mặt, hoàn toàn không
dám nghĩ, nếu hắn quả thật không tỉnh lại, nàng rốt cuộc nên làm cái gì mới
tốt.
Nếu thật sự là như thế, lòng của nàng cũng sẽ chết đi theo hắn, trừ hắn ra,
cuộc đời này nàng không bao giờ có thể yêu người khác nữa, nếu hắn chết, nàng
sống còn có ý nghĩa gì?
“Hạo, ta sẽ cùng chàng... Luôn cùng chàng, chàng nhất định phải tỉnh lại, đừng
tàn nhẫn rời đi ta, đừng ném ta một mình...”
Nàng nhanh cầm tay hắn khóc thất thanh, như là muốn đem tất cả bi thương đọng
trong nội tâm phát tiết ra, cũng giống như muốn cho Thịnh Hạo trong hôn mê nghe
được, làm cho hắn bởi vì luyến tiếc nàng khóc, mà cố gắng tỉnh lại vì nàng.
Nàng sẽ không buông tay, chỉ cần hắn còn có một hơi thở, nàng tuyệt đối sẽ
không buông tay...
***
Ngọc Ly kiên quyết muốn ở lại chiếu cố Thịnh Hạo, làm sao cũng không chịu rời
đi, Đoan Quận Vương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để cho nữ nhi tiếp tục ở lại phủ
bối lặc của Thịnh Hạo, mình và Ngọc Hô thì tạm thời về trước Đoan Quận Vương
phủ đi, chờ đợi tin tức mới.
Mà Bác Tuyên tuy rằng cũng lo lắng tình trạng của Thịnh Hạo, nhưng hắn ở lại
cũng không có giúp gì, cũng chỉ có thể tạm thời rời đi.
Trong phòng Thịnh Hạo, trừ bỏ ngự y và Ngọc Ly ra, còn có A Thiết và bọn nô tỳ
hỗ trợ chiếu cố hắn, bọn họ đều nơm nớp lo sợ thay phiên chiếu cố Thịnh Hạo, vô
luận ngày đêm đều có người canh giữ ở bên giường, hi vọng hắn có thể đủ thuận
lợi sống qua năm ngày nguy hiểm nhất, sau đó tỉnh lại.
Nhưng Thịnh Hạo vẫn phát sốt cao, hơn nữa ý thức không rõ, liên tục nói lời vô
nghĩa, điều này làm cho Ngọc Ly chăm sóc hắn cực kỳ lo lắng, thực hận chính
mình không thể chia sẻ nỗi thống khổ của hắn.
Nàng cố gắng lau mồ hôi trên người hắn, một lần lại một lần, cũng không thấy
mỏi tay, chỉ hy vọng nhiệt độ cao của hắn có thể nhanh hạ, đừng chuyển biến xấu
nữa.
A Thiết ở một bên nhìn, cảm xúc rất sâu, hắn kỳ thật vẫn không thích nàng,
nhưng nhìn đến hành động toàn tâm toàn ý chăm sóc chủ tử cơ hồ đến mất ăn mất
ngủ giờ này khắc này của nàng, hắn cũng không thể không thay đổi cách nghĩ đối
với nàng, thiệt tình cảm thấy thuyết phục.
Nàng yêu Thịnh Hạo, tận tâm tận lực mà yêu, tựa như Thịnh Hạo cũng dùng tánh
mạng của mình bảo vệ nàng, yêu sâu như vậy nồng như vậy, mặc cho ai cũng nhìn
ra được, hoàn toàn không phải là giả dối.
Nếu bối lặc gia thực sự xảy ra chuyện, hắn thật lo lắng Ngọc Ly sẽ không chịu
đựng được, thậm chí sẽ hoàn toàn hỏng mất cũng không chừng...
“Cách cách, để nô tài đến giúp bối lặc gia lau mồ hôi đi.” A Thiết cầm qua khăn
vải trong tay Ngọc Ly, không để nàng giống như tự ngược mình liều chết lau mồ
hôi cho chủ tử, “Cách cách tới một bên nghỉ ngơi đi, ngài vẫn chưa ăn gì, còn
như vậy, có lẽ bối lặc gia còn chưa tỉnh lại, đổi lại ngài ngã bệnh trước cũng
không chừng.”
Tất cả lực chúc ý của Ngọc Ly đều đặt ở trên người Thịnh Hạo, đã một hồi lâu
mới hồi phục lại tinh thần, hoàn toàn không ý thức được mình rốt cuộc đã bao
lâu không nghỉ ngơi, “Vậy được rồi, ta liền nghỉ ngơi một chút.”
A Thiết n