
òn nhanh hơn cô tính nữa, quả nhiên không khiến cho cô thất vọng. Đúng như những gì cô dự đoán, một buổi hẹn hò nho nhỏ qua một vài tên"chó
săn" lập tức trở thành tin nổi bật trong trường, trên diễn đàn không
thiếu bài viết, ảnh được chụp rất nhiều, thậm chí còn có cả bức hai
người nhìn như đang ôm nhau. Cũng phải thôi, cô đã "tạo điều kiện như
vậy, nếu khôbg chụp được bức ảnh nào ra hồn, đăng một cái tin hợp ý thì
quả thực cũng quá vô dụng rồi. Chỉ là, cô thực sự thắc mắc, Diệp Tuyền
này, bất kì ai đến gần anh hai đều như vậy hẹn ra gặp mặt, Lâm Nhiên đã
vậy, Ella cũng như vậy, cô ta không biết rằng một chiêu chỉ có thể dùng
hai lần sao?
"Học... tỷ"
Lời nói giống như nghiến răng nghiến lợi từ trong cổ họng phát ra
"Không phải nói nữa, cô là Diệp Tuyền phải không"
Lâm Vũ bày ra một thái độ kiêu ngạo không giống với mình, giống như một con khổng tước nhìn từ trên cao xuống, tạo ra một khí thế khiến người ta
không thể khinh nhờn
Diệp Tuyền bất giác bị hỏi lại, vô thức gật
đầu. Vốn trong lòng cô ta rất khó chịu, mấy người coo ta thuê đi theo
dõi mang lại tin tức khiến cô ta chỉ muốn nổi điên. Sáng hôm nay cô ta
liền sai một đám người đi" giải quyết", lại không hề thấy có chút tin
tức nào báo về khiến cô ta cực kì sốt ruột. Cô ta không biết rằng đám
người đó đã sớm bị Lâm Vũ xử lý từ lâu...
"Như vậy, cô là kẻ luôn bám theo Hạo sao?"
Lâm Vũ bày ra một khuôn mặt kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt
sắc lạnh nhìn người trước mặt, giọng nói nâng cao lên, một chữ "Hạo" gọi đặc biệt thân thiết. Diệp Tuyền nghe thấy Lâm Vũ hỏi như vậy, vốn từ
chủ động chuyển thành bị động, lại nghe thấy thái độ giống như tra hỏi
kia, hai tiếng "đeo bám" quá mức chói tai khiến cô ta không kịp phản
ứng, chỉ bất giác thốt ra một từ
"Không"
Ngay sau đó lại
cảm thân mình không việc gì phải chột dạ, chậm rãi điều chỉnh hơi thở
của mình, có chút nóng nảy nói lớn lên, giọng nói không dịu dàng giống
như thường ngày
"Học tỷ, hai từ "đeo bám" kia không thể nào phát ngôn bừa được. Nói như vậy thật oan cho em quá"
Nhìn Diệp Tuyền lại sắp sửa bày ra một bộ dạng muốn giả bộ ủy khuất như mọi
khi, Lâm Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, thoải mái tựa người vào một
gốc cây, đôi môi đỏ mọng khẽ mở
"Vậy sao, sao tôi lại nghe nói có nhiều người đeo bám Hạo như vậy khiến anh thực khó chịu. Hạo là người
lịch sự như vậy mới không tiện từ chối, đối với ai cũng cư xửa ôn hòa
khiến họ dễ hiểu lầm. Nếu như hiểu lầm cô thì tôi đành rút lại lời lúc
nãy vậy"
Diệp Tuyền nghe Lâm Vũ một tiếng Hạo, hai tiếng Hạo cực
kì thân mật thì chỉ cảm thấy một dòng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười ngọt ngào hỏi lại
"Học tỷ, không sao. Chỉ là hai người dường như...um.. rất thân thuộc"
Hai người trong miệng cô ta chính là Trình Họa và Lâm Vũ. Nghe được câu
này, Lâm Vũ lại càng cười đến thoải mái, không trực tiếp trả lời mà chỉ
chậm rãi hỏi lại
"Cô nghĩ sao?"
Không đợi Diệp Tuyền trả lời, Lâm Vũ lại nói tiếp
"Thân thuộc? Thật ra thì từ này có vẻ không đủ để diễn tả mối quan hệ giữa hai người chúng tôi"
Khi nói câu này, gương mặt cô hơi ngửa ra sau, trong ánh mắt bất giác toát
ra sự vui vẻ không thể che giấu càng khiến Diệp Tuyền đứng phía trước
thêm tin tưởng. Thực ra về việc này Lâm Vũ cũng không hề nói dối, bao
nhiêu năm gắn bó, quan hệ giữa hai người đã không thể chỉ dùng hai từ
'thân thuộc' để hình dung. Trải qua thời gian dài như vậy, những sự ăn ý dường như đã không thể đo đếm, mặc dù không một ai hỏi nhưng cả hai đều hiểu rõ một điều, chính là trong mối quan hệ này, mỗi người đều quý
trọng đối phương hơn chính bản thân mình.
"Học tỷ, chị là bạn gái của học trưởng sao?"
Diệp Tuyền do dự hỏi một câu, ánh mắt cũng tối sầm xuống xẹt qua tia sắc
lạnh, hai bàn tay đặt hai bên bất giác nắm chặt lại. Lâm Vũ thì vẫn giữ
nụ cười nửa miệng, ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Tuyền, dông dài như vậy, cuối cùng thì cũng hỏi đến chuyện chính rồi sao? Cô thong thả nghịch
nghịch hai đầu ngón tay của mình, hỏi lại
"Ha, đúng thì sao... mà... không đúng thì sao? Cô hẹn tôi ra đây chỉ để hỏi câu này, rảnh quá sao? "
Nói hết câu, Lâm Vũ liền ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuyền, từ
trong đôi mắt to tròn của cô ta nhìn thấy một tia ngạc nhiên còn kèm
theo cả sự.. tức giận. Tức giận sao? Mới như vậy đã tức giận? Tôi còn
chưa có chơi đủ đâu.
Lâm Vũ đột nhiên buông hai tay xuống, bước đến
gần trước mặt Diệp Tuyền, cả người bất chợt tỏa ra sát khí mơ hồ khiến
cho cô ta giật mình bất giác lui lại phía sau, nội tâm run rẩy. Thực
đáng sợ. Ánh mắt của cô ta sao lại đáng sợ như vậy, rét lạnh giống như
muốn giết chết cô vậy.
"Cô rốt cuộc muốn xác nhận để làm gì? Hay là lại muốn tìm cách "xử" tôi giống như... Lâm Nhiên"
Lâm Vũ nói. Diệp Tuyền giật mình, không nghĩ tới Lâm Vũ đột nhiên đề cập đến chuyện như vậy, cười khan hai tiếng biện hộ
"Học tỷ, chị đang nói chuyện gì vậy chứ. Em thực sự nghe không hiểu"
Lâm Vũ khuôn mặt lạnh tanh, một bước lại một bước áp sát cô ta, cao giọng nói
"Không hiểu? Ở chỗ